“Anh à!”
Lê Âm nhất thời xúc động và chạy nhanh đến.
Trời sinh cô ta vốn rất nhạy cảm với bảo vật, cô có thể cảm giác được mấy bông hoa trong giỏ không phải là những bông hoa bình thường nên cô ta vẫn muốn có được nó.
“Anh lấy mấy bông hoa đó về thì làm được cái gì chứ? Trong tộc Đại Hùng của chúng tôi còn có nhiều loại hoa đẹp hơn, tôi đều có thể mang tặng cho anh, thậm chí còn có áo vải gai có thể chịu bẩn, giày dép tôi cũng có thể tặng anh. Anh có thể nhường mấy bông hoa này cho tôi được không?”
Lời nói của cô gái nhỏ này nghe ra còn êm tai hơn nhiều so với những lời Nguyên Quảng vừa nói, mặc dù Dương Sí không muốn để lại bông hoa này cho cô ta, nhưng cũng không hề tỏ ra hung dữ với cô ta nữa. Anh chỉ là nghiêm túc hỏi: “Cô muốn có bông hoa này để làm gì?”
“Không … tôi vẫn chưa biết phải làm gì, chỉ là muốn đem về cho đại vu xem, nhìn một chút mới biết được.”
Lê Âm cũng không có ý giấu giếm đó là bảo vật.
Dương Sí ngược lại là hơi có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng cô ta chỉ hơi điêu ngoa mà thôi, không ngờ lại là một kẻ ngốc nghếch.
“Cô lấy mấy bông hoa này về cũng không biết có tác dụng gì không, nhưng tôi lấy nó về là để chữa bệnh. Cho nên, tôi không thể đổi nó cho cô được.”
Sau khi anh trực tiếp cự tuyệt liền xoay người rời đi, không để ý đến hai người phía sau nữa.
Mặc dù rất muốn đánh Nguyên Quảng kia một trận, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải đem hoa trở về. Dù sao cũng đã biết được nơi ở của ông ta rồi, sau này nếu có cơ hội lại đến đánh ông ta cũng được.
Dương Sí bước đi rất nhanh, rất nhanh liền biến mất trước mặt hai người bọn họ.
Anh không chịu đổi, Lê Âm trong lòng cảm thấy có chút thất vọng, nhưng cô ta chỉ mím chặt môi và không hề nói thêm gì, kéo Nguyên Quảng rời đi theo hướng ngược lại.
Nguyên Quảng rời đi nhưng vẫn quay đầu nhìn lại mấy lần, không nói ra được cảm giác trong lòng mình vào lúc này, đại khái chính là ông ta vẫn còn muốn nhìn tên nhà quê đó thêm một chút nữa.
Vừa hay ông ta sẽ đi xuống núi và kêu thêm một vài người khác đi cùng để chặn đường anh và cướp lấy bông hoa mang về cho A Âm.
Lúc Nguyên Quảng rời đi khỏi tộc Bạch Hổ, Dương Sí vẫn còn là một đứa trẻ, hơn nữa màu mắt của Dương Sí trước kia không giống như bây giờ nên ông ta không thể nào nhận ra được. Một chút cảm giác khác thường trong lòng cũng chỉ bởi vì cảm ứng huyết mạch nhạt đến không thể nhạt hơn kia.
Lúc ông ta dẫn theo người một vài người khác và đuổi kịp Dương Sí, Dương Sí đang bắt một con nai nướng ăn.
Anh đã đói bụng suốt cả ngày hôm nay, trên đường xuống núi thuận tay săn được một con nai, chỉ chờ lấp đầy bụng rồi mới tiếp tục lên đường.
Cũng chính là do anh dừng lại, nếu không Nguyên Quảng và đám người đi cùng sẽ không thể nào đuổi kịp được anh.
“Đại Hùng, chính là anh ta, vừa nãy anh ta đã chọc cho Lê Âm phải rơi nước mắt.”
Dương Sí ngẩng đầu nhìn lên, được rồi, bọn chúng có tất cả là bốn người, kể cả Nguyên Quảng. Còn mang theo cả hai con gấu màu đen.
Khi nhìn thấy con gấu đen, anh liền nhớ lại lúc trước mình chính là chết dưới tay một con gấu đen, vì thế nên khi tỉnh lại, ngay cả Hàn Lộ cũng không nhớ ra mới khiến Hàn Lộ thương tâm đến như vậy.
Vốn dĩ anh chỉ muốn đánh Nguyên Quảng một trận, nhưng bây giờ anh đã thay đổi chủ ý.
“Chúng mày muốn đánh tao hay là muốn giết tao?”
Đại Hùng dẫn đầu chợt sửng sốt trong giây lát, người bình thường nhìn thấy đoàn người bọn họ hùng hùng hổ hổ chẳng phải là rất sợ hãi sao? Tên tiểu tử này không những không sợ mà còn hỏi lại là muốn đánh hay giết nó?
Nguyên Quảng đang đứng phía sau liền thọc mạnh vào người anh ta, Đại Hùng lấy lại tinh thần, sắc mặt tối sầm lại. Cố ý dùng giọng nói khàn khàn nói với Dương Sí.
“Mày giao bông hoa đó cho tao, bọn tao sẽ để cho mày rời khỏi đây. Nếu không…tao sẽ đánh chết mày, đến lúc đó đương nhiên là bọn tao cũng muốn lấy gì tùy thích.”
“Ồ…”
Xem ra, bọn chúng cũng không muốn giết chết mình.
Vậy thì anh liền xuống tay nhẹ một chút là được.
Dương Sí đem cây mâu gỗ đang xuyên qua con nai cắm xuống mặt tuyết ở bên cạnh, lại cởi tấm da thú trên người phủ lên chiếc giỏ, còn thuận tay sờ một cái vào Xích Diễm bên cạnh.