Mấy động tác của anh làm cho Nguyên Quảng sợ đến mức tim đập loạn nhịp. Ông ta đã được tận mắt chứng kiến uy lực của cái thứ kia.
“Yên tâm đi, tao sẽ không dùng đến cái này đâu.”
Dương Sí cười nhạo một tiếng, không đụng tay vào Xích Diễm nữa.
Nếu hôm nay anh sử dụng Xích Diễm, chắc chắn sẽ có thương vong. Anh thấy Đại Hùng và những người đi theo anh ta cũng không phải là loại đại gian đại ác gì nên thật sự cũng không cần phải dùng đến Xích Diễm.
“Nguyên Quảng, ông có còn nhớ đến những người trong tộc của ông không?”
Nguyên Quảng vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy tên mình được phun ra từ miệng của một người xa lạ. Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã nhận được một quả đấm như trời giáng vào ngay cằm.
“A!”
Nguyên Quảng đau đớn hét lớn lên một tiếng, sau đó ngã nhào xuống đất, trên mặt tuyết ngay lúc đó bắt đầu lấm tấm những giọt máu đỏ tươi.
Đại Hùng và hai người còn lại lập tức bước đến trợ giúp, cả ba bọn họ đều vây chặt lấy Dương Sí, người một quyền ta một quyền, liên tục thay nhau thả những cú đấm về phía Dương Sí.
Dương Sí vừa dùng thân pháp né tránh vừa cố gắng tiếp cận Nguyên Quảng, cả ba người kia cũng bị anh cuốn về phía đó. Trong lúc hỗn loạn, không còn ai nhớ đến trên mặt đất người vẫn nằm đó, tất cả đều chỉ chăm chăm nhìn vào Dương Sí.
Kết quả là cả bốn người bọn họ cũng không biết là chân của ai, dù sao thì Nguyên Quảng cũng liên tục bị giẫm đạp lên người, giẫm đến lúc ông ta phải đau đớn hét lên một tiếng.
Hai bên đánh nhau một hồi lâu, bọn họ cũng không đánh được Dương Sí, ngược lại Nguyên Quảng nằm trên mặt đất lại bị giẫm đạp đến mức bầm dập cả mặt mũi.
Đại Hùng: “…”
Đột nhiên có cảm giác bị người đùa bỡn là sao nhỉ?
Tên tiểu tử đó dường như không có ý định gây chiến với bọn họ, mục tiêu của anh ta dường như chỉ là Nguyên Quảng đang nằm trên mặt đất…
“Lão Nguyên, ông biết tên tiểu tử này hay sao?”
Nguyên Quảng sắc mặt xanh tím, mặt mũi sưng phồng, nheo mắt lắc đầu ngơ ngác. Bây giờ ông ta muốn ngồi dậy cũng cần phải có người giúp đỡ. Trên ngực ông ta không biết ai đã giẫm lên một cước, phảng phất như là đã bị gãy xương, bây giờ ngay cả hít thở cũng thấy đau đớn.
Nhìn xuống bàn chân đã bị sưng đỏ một mảng lớn, có thể là bị trật khớp hoặc đã bị gãy xương.
Dương Sí tỏ ra hài lòng.
Người đàn ông này lúc trước nhìn thấy mẹ anh xinh đẹp, lại có thêm con hổ có thể đi săn mồi nuôi sống gia đình nên đã tìm cách dụ dỗ mẹ đi theo ông ta và đã sinh ra anh.
Kết quả mấy năm sau đó, con hổ của mẹ bị tai nạn chết, ông ta liền cảm thấy anh cùng với mẹ anh là một gánh nặng, thế là ông ta liền nhẫn tâm lấy hết sạch đồ ăn tích trữ trong nhà và bỏ lại tất cả để trốn chạy ra khỏi tộc Bạch Hổ.
Vì chuyện này, mẹ anh lúc đó vừa phải chịu đựng những ánh mắt dị nghị coi thường của những người khác trong tộc, còn vừa miễn cưỡng cố tỏ ra vui vẻ để có thể đi khắp nơi vay mượn đồ ăn cho anh. Những năm đó, anh đã rất nhiều lần nhìn thấy mẹ buồn tủi và khóc thật nhiều, những lúc như vậy, anh chỉ muốn đi tìm tên Nguyên Quảng đó và đánh cho ông ta một trận nhớ đời.
Sau hai kiếp, cuối cùng mong ước của anh cũng đã được như ý nguyện.
Dương Sí thu hồi nắm đấm, quay đầu lại nhặt lên tấm da thú giũ sạch, rồi nhấc chân lên đạp liên tục mấy cái để giập lửa.
“Nguyên Quảng, có thể là ông không biết tôi, và tôi cũng không muốn biết ông. Lần này tôi đánh ông một trận, coi như chuyện giữa tôi và ông đã thanh toán xong.”
Anh lấy chiếc giỏ đeo vào trên lưng, cầm lấy Xích Diễm và con nai đang nướng dở, chuẩn bị rời đi.
Đại Hùng và những người kia thấy vậy liền chớp mắt, cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng vẫn tiếp tục muốn chặn anh lại. Bởi vì bọn họ vẫn còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình là giành lại bông hoa kia và đem về cho cô gái yêu quý của họ.
Dương Sí sắc mặt có vẻ không được dễ nhìn cho lắm.
“Vừa nãy tao không ra tay không phải là vì tao sợ bọn mày, nếu bọn mày còn tiếp tục cản đường tao, thì đừng trách tao không khách khí.”
“Mày đánh giá thấp bọn tao vậy sao?”
Đại Hùng trừng hai mắt nhìn về phía Dương Sí và bắt đầu tiến lại gần anh, con gấu đen bên cạnh cũng đi theo và tiến gần hơn về phía Dương Sí.
Dương Sí nắm chặt Xích Diễm trong tay.