Nếu như bọn chúng còn khăng khăng muốn chặn đường anh, anh cũng đành phải dùng đến Xích Diễm để sát thương bọn chúng.
“Đừng! Đừng! Đừng làm thế!”
Nghe thấy giọng nói của Lê Âm mỗi lúc một gần hơn, bầu không khí đang giương cung bạt kiếm lập tức tiêu tan. Ba người đàn ông đang đứng đó nhanh chóng cúi đầu xuống, dáng vẻ như đã làm sai chuyện gì, nhìn vào chỉ thấy buồn cười.
Dương Sí quay đầu lại nhìn, thấy cô ta đang nhảy xuống từ trên vai một con gấu đen.
“Đại ca, vô cùng xin lỗi anh, tôi không biết là mấy người bọn họ đến đây để chặn đường anh.”
Lê Âm đại khái là cảm thấy xấu hổ vì hành động của mấy người này, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt Dương Sí, cô ta bước đến trước mặt cha mình, hai tay chống nạnh hừ một tiếng thật to.
Còn Đại Hùng lập tức ngoan ngoãn hướng về phía Dương Sí nói lời xin lỗi, còn thừa dịp đổ hết nọi việc cho Nguyên Quảng. Lê Âm không để ý đến những lời anh ta nói, chuyện này chỉ cần nhìn qua là có thể hiểu được rõ ràng. Chỉ có một mình cha hai là đi cùng với cô ta lên núi, đương nhiên là phải do ông ta gọi thì bọn họ mới đi cùng.
Cô ta quay đầu lại với dáng vẻ thành khẩn thay mặt những người kia nói lời xin lỗi.
Dương Sí không muốn so đo với cô ta, anh chỉ nói là mình cần phải đi gấp, liền quay người rời đi.
“Cậu, là A Sí đúng không?”
Nguyên Quảng cuối cùng cũng đã lấy hết can đảm để hỏi anh một câu như vậy.
Bước chân Dương Sí hơi ngừng lại, nhưng anh không quay đầu lại, tiếp tục bước đi như không nghe thấy câu hỏi của ông ta.
Bước chân khẽ dừng lại trong nháy mắt đó là có ý gì, Nguyên Quảng trong lòng hiểu rõ. Nhất thời cảm thấy trong lòng đầy chua xót. Cố nén lại vết thương trong lòng như đang rỉ máu, hét lớn lên một tiếng.
“Cậu chỉ việc đi dọc theo con sông lớn này là có thể tìm được đường quay về lại tộc Bạch Hổ.”
Không nên đi xuyên qua khu rừng sẽ rất nguy hiểm.
Còn về phần tại sao ông ta lại biết rõ đường đi như vậy, đương nhiên là vì chính ông ta cũng từng đi dọc theo con sông lớn này để đến được nơi đây.
Ông ta sau khi hét lớn lên như vậy thì không thể kìm được mà ho ra một ngụm máu. Cũng không biết là do ông ta bị nội thương hay vì xúc động quá mức.
Dương Sí chán ghét Nguyên Quảng, nhưng anh vẫn nghe theo lời khuyên của ông ta.
Dòng chảy của con sông lớn này đúng là hướng về phía vùng đất của tộc Bạch Hổ, và nếu nó thông được sang bên kia, thì anh sẽ làm một chiếc bè gỗ để có thể quay về được tộc Bạch Hổ sớm hơn. Cho dù nó không thông được thì anh cũng có thể để chiếc bè xuôi theo dòng nước mà đi, như vậy có lẽ chỉ cần một thời gian ngắn là có thể quay về đến tộc Bạch Hổ.
Anh bây giờ chỉ muốn tìm cách nào nhanh nhất để quay về, thậm chí quên cả bụng mình đang trống rỗng, mãi đến khi chạy đến bờ sông mới giật mình nhận ra bụng đang rất đói.
May mắn là anh ta vẫn chưa vứt bỏ con nai đang nướng dỡ kia, vẫn còn mang theo nó bên mình.
Sau khi ăn một chút hai ba miếng thịt nai, Dương Sí liền cầm Xích Diễm đi vào rừng tìm kiếm những thân cây thích hợp để làm bè gỗ. May mắn là anh đã tìm được nguyên một khóm trúc.
Anh rất thành thạo trong việc làm bè trúc, nhưng phải mất một thời gian mới tìm được dây mây để buộc chúng lại.
Khi làm xong chiếc bè trúc và thả xuống nước, cả người cảm thấy nhẹ nhõm, chiếc bè cứ xuôi dòng mà đi, anh chỉ cần giữ chiếc bè ổn định là được.
Dù sao thì nước sông cũng không chảy xiết.
Mẹ, Tiểu Lộ, cuối cùng anh cũng đã trở về!
*
Đi bằng đường thủy quả thật là nhanh hơn nhiều so với việc phải trèo đèo lội suối, còn chưa tới ba ngày, anh đã đến được đầu con sông cắt ngang ngọn núi bị cháy rừng trước đó.
Nhưng chặng đường còn lại, đành phải tự mình bước đi.
Dương Sí đeo chiếc giỏ lên vai, tay cầm Xích Diễm, đi thật nhanh hướng về phía trước, trên vai anh ngày càng có nhiều con mồi.
Trên đoạn đường này, anh đã gặp rất nhiều thú rừng, nhưng không nhìn thấy con nào bị bệnh, cứ như thể căn bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng trước đây chỉ là ảo giác.
Có lẽ nó có liên quan gì đó với Bạch Chiến?
Như vậy cũng tốt.
Nhưng trước đó bởi vì dịch bệnh truyền nhiễm, số lượng thú rừng đã giảm đi rất nhiều, chắc chắn điều này cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến tộc. Nguồn thức ăn sẽ bị thiếu hụt trong một thời gian dài.
Đến lúc đó…