Dương Sí bó lại một vài con mồi sắp bị rớt ra và thở dài một tiếng, đến lúc đó chỉ có thể tìm bắt các loài hải sản ven biển. Nếu có thể, anh còn muốn quay trở lại tộc Đại Hùng thêm một lần nữa.
Cô gái nhỏ tên Lê Âm đó không hề đơn giản, và những thứ trong tộc của cô ta cũng không hề đơn giản chút nào. Gạo và khoai tây là những thứ có thể được sử dụng làm lương thực chính. Nếu có thể tìm được cách đổi lấy một ít, ngoài lúa gạo ra thì khoai tây là thứ có thể đem trồng ở nơi này.
Đến lúc đó còn có thể thêm được một loại thực phẩm mới.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước anh không ra tay tàn nhẫn với những người của tộc Đại Hùng. Nếu thực sự đắc tội với họ thì sau này rất khó có thể trao đổi các đồ vật đó.
Dương Sí khiêng một đống lớn các con mồi, cứ như vậy vừa suy nghĩ vừa nhanh chân đi quay về trong tộc. Đi bộ suốt mấy ngày trên con đường đó, khi về đến trên núi thì trời đã khuya.
Hầu hết những người trong tộc đều đã đi ngủ, chỉ có một ít người canh giữ vào ban đêm là nhìn thấy anh. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, mọi người chỉ vội chào nhau một tiếng rồi để Dương Sí trở về sơn động.
Dương Sí đặt những con mồi xuống sau khi trở về, đầu tiên anh đi vào sơn động ở bên cạnh để tìm mẹ anh. Kết quả, chỉ nhìn thấy một sơn động lạnh lẽo, không có bất kỳ một tia hơi người nào.
Mẹ không có ở trong sơn động à?
Vậy bà ấy đã đi đâu?
Không nhìn thấy bóng dáng mẹ, Dương Sí vô cùng lo lắng, anh quay đầu đi đến chỗ mấy người bạn bình thường có quan hệ tốt nhất với mẹ mình để hỏi thăm tin tức, nhờ đó anh mới biết được mẹ mình đã chuyển lên sống trên hòn đảo.
Lúc này, anh không thể ngồi yên được nữa, vội vàng mang theo những con mồi săn được ngay lập tức xuống núi.
Muốn nói Cáp Nhĩ rõ ràng là đã quay lại tộc Bạch Hổ, vì sao đột nhiên lại đổi chủ ý quay trở về hòn đảo nhỏ, vậy thì phải nói từ chuyện của ba ngày trước.
Ba ngày trước, Cáp Nhĩ nhờ Hợp Khương chèo bè đưa bà đến hòn đảo nhỏ, vốn dĩ bà ấy muốn mời hai chị em lên núi tham gia lễ tế tự của tộc Bạch Hổ, kết quả vừa mới lên đến đảo đã nhìn thấy hai chị em cùng nhau thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đó.
Sau khi hỏi một vài câu mới biết rằng hai chị em đang muốn rời khỏi nơi này để trở về tộc của mình.
Cáp Nhĩ lo lắng và có linh cảm, nếu lần này Tiểu Lộ đi, sẽ rất khó để có thể gặp lại được. Con trai vẫn chưa về, chuyện giữa hai đứa vẫn còn chưa giải quyết xong, Tiểu Lộ rời khỏi đây, vậy giữa hai đứa coi như chẳng còn gì nữa hay sao?
Dù thế nào đi nữa cũng phải cố kéo dài việc này mới được.
Thế là bà ấy không để ý tới việc mất mặt, cứ ở lỳ trên đảo muốn mời hai chị em lên núi tham gia xong lễ tế tự trong tộc Bạch Hổ rồi hãy đi. Nếu sau lễ tế tự, con trai còn chưa trở lại, bà sẽ lại nghĩ một cách khác, tóm lại là cố gắng hết sức để níu giữ Tiểu Lộ ở lại chờ con trai quay trở về.
Bà cứ nghĩ như vậy nên liền ở lại luôn trên đảo.
Mặc dù đã ở lại trên đảo nhưng bà vẫn cảm thấy không yên tâm, luôn lo lắng hai chị em sẽ bỏ đi vào lúc nửa đêm, vậy nên vào ban đêm bà thường lẻn ra khỏi phòng và nhìn chằm chằm vào ngôi nhà lớn nơi hai chị em Hàn Lộ đang ở.
Dương Sí vừa lên đến trên đảo, liền nhìn thấy mẹ quấn da thú ngồi ngay trước cửa ngôi nhà gỗ nhỏ, buồn ngủ đến mức cái đầu cứ gật lên gật xuống.
“Mẹ, mẹ!”
Cáp Nhĩ đột nhiên nghe thấy hai tiếng gọi đó vang lên, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Cố gắng mở mắt nhìn đi nhìn lại, rồi vặn mình một cái thật mạnh mới hoàn toàn tỉnh lại.
Con trai đã thực sự trở về!
“A Sí, con!”
Cáp Nhĩ xúc động nghẹn ngào nói.
Những cảm xúc bị kìm nén và cố tỏ ra bình tĩnh trong suốt mấy ngày nay bỗng nhiên trào dâng.
Dương Sí biết là lần này mình đi ra ngoài, mẹ ở nhà sẽ vô cùng lo lắng, vội vàng bước tới quỳ xuống trước mặt bà nhận lỗi.
Cáp Nhĩ lau nước mắt và vỗ mạnh một cái vào vai con trai mình.
“Ngoài miệng thì nói là biết sai rồi, nhưng lần sau nếu gặp chuyện thì lại vẫn sẽ giống như một cái hồ lô không nói gì đã chạy ra ngoài như thế. Con nói đi, rốt cuộc là con đã đi đâu vậy? Lâu như thế mới chịu quay về, con có biết suýt chút nữa Tiểu Lộ đã rời đi rồi không?”