Dương Sí sửng sốt.
“Bỏ đi! Cô ấy muốn đi đâu?”
“Nói là muốn trở về tộc của con bé. Nghe có vẻ như là chỗ đó ở rất xa. Lúc đầu còn định rời đi từ hai ngày trước, nhưng mẹ đã ngăn con bé lại.”
Cáp Nhĩ dần lấy lại bình tĩnh trong lòng, giọng điệu có chút nghiêm trọng.
“Đó là tất cả những gì mẹ có thể làm được lúc này. Giữa hai đứa rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thì chính hai đứa phải tự đi giải quyết. Mẹ thấy lần này Tiểu Lộ rất quyết tâm rời khỏi đây, A Sí, con nên chuẩn bị tâm lý trước cho mình.”
Dương Sí ngập ngừng, không nói ra được câu nào.
Thành thật mà nói, anh cũng không chắc rằng lần này có thể khiến Hàn Lộ tin tưởng và tha thứ cho mình. Nếu cô có thể chữa lành mắt, sau khi nghe anh giải thích, vẫn là khăng khăng muốn rời đi, lúc đó có lẽ anh cũng không còn biết phải làm gì.
Vùng đất mà bộ tộc cô ấy sinh sống là nằm ngay giữa biển, với điều kiện nơi này, rất khó để có thể chế tạo ra được một con thuyền nào tới được chỗ ấy. Vì vậy, nếu cô ấy rời khỏi nơi đây, sau này có lẽ sẽ không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa.
Cho dù sau này anh quay trở lại thiên giới, sau đó lại xuống đây, ai biết được liệu lúc đó cô ấy đã yêu người khác trong tộc Giao Nhân hay không…
Vừa nghĩ đến việc cô ấy có thể yêu người khác, Dương Sí cảm thấy trong người ngột ngạt và khó thở vô cùng.
Phải một lúc lâu sau anh ấy mới bình tĩnh lại được chút ít.
“Mẹ, còn có chuyện gì thì ngày mai chúng ta hãy nói tiếp, bây giờ mẹ hãy nhanh đi ngủ một lát đi, con sẽ ở lại đây để trông chừng.”
Cáp Nhĩ liền xua xua tay và không chịu đi ngủ, nhất định bảo con trai phải kể cho bà ấy nghe về chuyến đi ra ngoài lần này của anh.
Dương Sí vừa mới mở miệng, đột nhiên nhớ lại người đàn ông đó.
Anh cũng không biết là lúc này có nên nói ra cho mẹ biết hay không.
Hiểu rõ con trai mình không ai bằng mẹ, Cáp Nhĩ nghe giọng ấp úng của anh, lập tức hiểu ngay rằng con trai đang muốn giấu mình điều gì đó.
“A Sí, nếu con có chuyện gì muốn nói thì cứ nói ra, con có chuyện gì muốn giấu giếm mẹ hay sao hả?”
Dương Sí vốn dĩ không bao giờ nói dối, bây giờ lại bị mẹ hỏi như vậy lại càng không dám nói dối mẹ.
“Con đã đi đến lãnh thổ của tộc Đại Hùng, con đã gặp được, gặp được Nguyên Quảng.”
Cáp Nhĩ nghe vậy liền sững người đi một lúc, chỉ cảm thấy cái tên Nguyên Quảng này nghe ra cũng thấy quen tai.
“Nguyên Quảng là ai vậy?”
Dương Sí: “…”
Hóa ra mẹ cũng không còn nhớ đến người đàn ông đó nữa…
“Mẹ, nếu mẹ không còn nhớ ra thì chúng ta cũng không cần nhắc đến ông ta nữa.”
Miễn cho nhớ lại lại thêm phiền lòng.
“Ồ, mẹ nhớ ra rồi, con đã gặp ông ta à. Xem ra cái mạng của ông ta vẫn còn rất lớn đấy.”
Giọng nói của Cáp Nhĩ vẫn vô cùng bình tĩnh, như thể bà ấy đang nói đến một người chẳng có liên quan gì đến bà ấy. Dương Sí cũng không hiểu mẹ mình có tức giận hay không. Dù sao nói thì cũng đã nói rồi, anh liền dứt khoát nói ra hết tất cả mấy chuyện khác.
Ví như nói, ông ta đã trở thành chồng của người khác rồi.
Nha đầu tên là A Âm kia gọi ông ta là cha hai, điều đó có nghĩa là người phụ nữ hiện tại của ông ta còn có thêm những người đàn ông khác. Như vậy có lẽ ông ta đang chia sẻ một người phụ nữ với thêm mấy người đàn ông khác nữa.
Cáp Nhĩ cười nhạo một tiếng và nói với một dáng vẻ khinh thường: “Vốn trời sinh ông ta đã là một kẻ hèn nhát, và chỉ thích phụ thuộc vào phụ nữ. Không đề cập đến ông ta nữa, sau này cũng coi như không biết đến ông ta.”
Dương Sí ngoan ngoãn gật đầu, nên lại nói sang một chuyện khác. Chẳng bao lâu sau, nhìn thấy mẹ dựa người vào tấm cửa ngủ thiếp đi.
Anh bế mẹ vào chiếc giường trong căn nhà nhỏ, rồi lại trở ra bên ngoài ngôi nhà, nhìn không chớp mắt về phía căn nhà gỗ lớn bên cạnh.
Đôi mắt anh ửng đỏ và đượm buồn.
Những cây gỗ kia giống như một hàng rào chắn trong lòng Tiểu Lộ, cho dù lúc này anh đã đến gần cái hàng rào đó nhưng vẫn không thể nào đến được gần cô, cũng không thể hiểu được những suy nghĩ thực sự trong lòng cô, điều này quả thật làm cho người ta cảm thấy bất an.