Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 389 - Chương 389. Anh Nhìn Đủ Chưa? 3

Chương 389. Anh nhìn đủ chưa? 3 Chương 389. Anh nhìn đủ chưa? 3

“Em gái…”

Hàn Sương nhẹ nhàng đẩy tay vào người em gái đang nằm bên cạnh, cô biết em gái mình cũng đã thức dậy.

Hai người đều là người có ngũ quan nhạy bén, giọng nói bên ngoài của hai mẹ con họ đương nhiên không thể không lọt vào trong tai của các cô.

Dương Sí đã quay về…

Hàn Sương liền muốn đi ra bên ngoài xem tình hình thế nào.

Dù sao thì trước đó Dương Sí đã nói đi ra ngoài để tìm thuốc chữa mắt cho em gái, và bây giờ đã quay trở lại, có phải là đã tìm được thuốc rồi không?

“Chị à, chị cứ ngủ tiếp đi, chuyện của hai người đó chẳng liên quan gì đến hai chị em chúng ta đâu, em buồn ngủ lắm.”

Hàn Sương: “…”

Được rồi, nếu em gái đã không còn muốn nói chuyện với họ, thì cô cũng sẽ không tiếp tục qua lại với họ nữa. Hàn Sương lại lặng lẽ nằm trở lại, không bao lâu sau cũng liền ngủ thiếp đi.

Mà người nói là buồn ngủ kia, vậy mà vẫn trợn tròn mắt cho đến khi bình minh.

Cô có thể nghe thấy, khi trời vừa rạng sáng, người đàn ông đó đã đi ra phía xa và bắt đầu nhóm lửa.

Tiểu Tuyết không biết chuyện gì cũng vụt chạy ra bên ngoài, còn có thể nghe người ấy nhẹ nhàng hỏi Tiểu Tuyết là gần đây cô có khỏe hay không.

Hình như người ấy đang nướng cá cho Tiểu Tuyết ăn…

Người đó…

Hàn Lộ tâm phiền ý loạn ngồi dậy từ trên giường, vò đầu bứt tóc.

Vì sao cho dù trong lòng cô có cố gắng kiên cường đến thế nào, chỉ cần người đó thật sự xuất hiện trước mặt, trong đầu cô mọi thứ đều như bị rối tung rối mù lên.

Cũng bởi vì người đó có bộ dáng giống hệt A Sí hay sao?

Không phải!

Cô thích A Sí, từ trước đến nay hoàn toàn không phải là vì khuôn mặt của anh.

Hàn Lộ đang phiền não thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa cọt kẹt vang lên.

Là, là người đó vào đây sao?

Trong căn nhà này chỉ có hai chị em cô, một người đàn ông như anh ta sao lại có thể vào đây được?

Trong đầu cơn giận bừng bừng xông lên như không kiềm chế được, Hàn Lộ ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy như có ai đó đang đi về phía mình, và đó là một cái bóng hình lớn màu trắng.

Đó là Tiểu Tuyết…

“Mày là tên phản bội!”

Hạ giọng mắng Tiểu Tuyết một câu xong, Hàn Lộ mang giày vào và rời khỏi giường.

Bình thường vào lúc này, cô sẽ đi ra ngoài và bắt đầu chuẩn bị ăn uống, chẳng lẽ vì lý do hôm nay anh ta đến đây mà mình lại không đi ra ngoài?

Mình cũng chẳng làm chuyện gì xấu cả, tại sao lại phải sợ anh ta chứ?

Hàn Sương ngẩng đầu, nhìn em gái mình phồng má tức giận mang giày. Lại còn quên chưa chải đầu đã ngay lập tức đi ra phía cửa. Trên khuôn mặt không còn dáng vẻ ủ rũ của những ngày trước đó, trong lòng cảm thấy vừa vui mừng nhưng cũng vừa đau xót.

Qủa nhiên, trong lòng cô ấy, cái người tên Dương Sí kia vẫn rất quan trọng. Thậm chí, có lẽ còn quan trọng hơn cả người chị gái này nữa.

Thực sự không muốn thừa nhận sự thật này.

Bên ngoài, Dương Sí đang gọt đá, định làm một cái nồi bằng đá. Một chút đều không phải khoe khoang, anh thực sự là đang gọt.

Xích Diễm tuy không có thần lực, nhưng cũng là một thanh thần binh hiếm có khó tìm trong nhân gian. Nếu dùng nó để cắt tảng đá kia thì đó chỉ là một việc cỏn con.

Dương Sí nghĩ đến hai chiếc nồi bằng vỏ ốc xà cừ trên đảo, một cái đã bị vỡ, cái còn lại đã bắt đầu xuất hiện vết nứt. Có lẽ chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi nó cũng sẽ bị vỡ vụn.

Vì vậy vẫn nên làm một cái nồi bằng đá cho cô ấy, hẳn là cô ấy sẽ rất thích nó.

Ngay khi anh ấy đang chăm chỉ gọt đẽo chiếc nồi bằng đá, cánh cửa của ngôi nhà gỗ lớn bắt đầu mở ra.

Theo phản xạ Dương Sí nhìn lên khi nghe tiếng mở cửa, tim không khỏi đập thình thịch.

Cho tới tận bây giờ, lần nào gặp cô cũng với dáng vẻ tươi tắn nhẹ nhàng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy cô với bộ dáng ngơ ngơ ngẩn ngẩn và đầu tóc rối bù như vậy.

Đoán chừng là cô sau khi ngủ dậy, rời khỏi giường vẫn chưa chải lại tóc, hai bên vẫn còn những sợi tóc rối tung lên hất qua hất lại trên vai.

Nhưng thực sự nhìn thấy cũng có phần đáng yêu.

“Anh nhìn đủ chưa?”

Bình Luận (0)
Comment