Những lời này tuy rằng không được khách khí cho lắm, nhưng Dương Sí lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Bởi vì kể từ sau khi trở về từ tộc Thiên Lang, Tiểu Lộ đã cực kỳ lạnh lùng khi nói chuyện với anh, như thể anh không thể tạo nên bất kỳ một cảm xúc nào cho cô ấy nữa.
Cái cảm giác sắp bị mất đi cô cho tới bây giờ như mới giảm đi một chút.
“Tiểu Lộ…”
Hai chữ chứa đựng bao nhiêu tình cảm được thốt ra đã khiến cho trái tim Hàn Lộ rung lên. Giọng nói nghe thật quen thuộc, cùng cảm giác quen thuộc, khiến cô trong thoáng chốc dâng lên một cảm giác bất định mơ hồ rằng người đứng trước mặt mình chính là Dương Sí.
Cô quay trở vào nhà, và ngay khi quay đầu lại, cô liền nhào vào vòng tay của chị gái mình.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hàn Sương lướt qua người em gái và ngước mắt nhìn ra phía bên ngoài ngôi nhà. Cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của Dương Sí không ngừng đuổi theo về phía ngôi nhà của hai chị em, lúc này thì cô đã hiểu chuyện là thế nào.
“Đồ ngốc nghếch không có tiền đồ này, em vẫn còn sợ cậu ta à?”
“Ai sợ anh ấy chứ!”
Hàn Lộ vừa lầm bầm trong miệng vừa bật người đứng dậy, quay đầu lại ngồi lên giường. Nhìn thấy cái bóng lúc nãy ở cửa đã không còn nữa, chị gái đã đi ra ngoài rồi.
Cô cũng không rõ là mình đang nghĩ gì, liền bước đến bên cửa sổ nhẹ nhàng ngồi xuống, vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Dương Sí không gặp được Hàn Lộ, cảm thấy có chút thất vọng, tuy nhiên anh liền nhớ lại chuyện chính cần làm bây giờ. Anh mang chiếc giỏ đến cho Hàn Sương và đưa nó ra trước mặt cô ấy.
“Tên của loài hoa này là nước mắt mỹ nhân, tôi đã tìm được nó trên núi. Nó rất tốt cho đôi mắt. Chị hãy cầm lấy, ngắt lấy những cánh hoa đem nghiền nát rồi thoa lên hai mắt cho Tiểu Lộ, mỗi ngày làm như vậy hai lần vào buổi sáng và tối, đợi cho đến lúc nào xác của những cánh hoa đó biến thành màu trắng liền có thể lấy nó xuống và vệ sinh hai mắt cho cô ấy. Sau khi thoa xong liền có thể nhìn thấy tác dụng thần kỳ của nó.”
Hàn Sương nhận lấy chiếc giỏ, nhìn vào bên trong, chỉ thấy trong đó có mấy bông hoa mà cô chưa bao giờ nhìn thấy nó.
“Nước mắt mỹ nhân? Chỉ mấy bông hoa nhỏ như vậy thì có thật mang lại hiệu quả không?”
Cô rất do dự, dù sao đó cũng là thứ thoa lên mắt, nếu không may xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Dương Sí hiểu được Hàn Sương đang lo lắng cái gì, anh liền nghiêm túc chỉ tay lên trời thề với thần thú, cam đoan cho dù bông hoa kia nếu không chữa được lành đôi mắt cho Tiểu Lộ cũng sẽ không gây ra tổn thương nào khác cho cô ấy. Hàn Sương lúc này mới yên tâm nhận lấy chiếc giỏ.
“Bây giờ cậu muốn gì?”
Cô nhìn Dương Sí và trực tiếp hỏi anh.
Dương Sí theo bản năng liếc mắt nhìn về phía ngôi nhà gỗ lớn, lắc đầu nói: “Mắt của cô ấy vốn là vì tôi mà bị tổn thương như vậy, đây là việc tôi phải làm. Tôi không muốn gì cả.”
Hàn Sương nhướng mày và khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Lời này của cậu ta hôm nay cũng khá êm tai đấy.
“Vậy thì cảm ơn cậu rất nhiều.”
Cô nói xong liền mang theo chiếc giỏ trở về căn nhà gỗ lớn của hai chị em.
Vừa bước vào nhà đã nhìn thấy em gái ngồi ngay ngắn trên giường. Ánh mắt Hàn Sương bỗng nhiên dừng lại ở chiếc váy được treo cạnh chân giường.
Rõ ràng lúc đó em gái đang ngồi ở ngay chân giường…
Chậc chậc, đúng là một nha đầu miệng nói một đường mà tâm nghĩ một nẻo.
Nếu loài hoa này thật sự có thể chữa khỏi đôi mắt cho em gái, như vậy thì cô cũng sẽ không tính toán những chuyện trước đây của Dương Sí nữa.
Chỉ cần cậu ta một lòng một dạ, đối xử chân thành với em gái, và em gái cũng có tình cảm với cậu ta, cô giúp cậu ta một chút cũng không sao cả.
“Vừa nãy em đã nghe thấy hết mọi chuyện rồi đúng không?”
Hàn Lộ ánh mắt ủ rũ cúi đầu xuống, lông mi run rẩy, im lặng không trả lời. Nhưng cô không trả lời chính là đã âm thầm thừa nhận.
“Vậy bây giờ chị sẽ đi làm thứ gì đó cho em ăn trước, sau khi ăn xong, chị sẽ lấy bông hoa này thoa lên mắt cho em.”
Hàn Sương khẽ mỉm cười và đi ra khỏi nhà.
Trong ngôi nhà bên cạnh, mẹ Cáp Nhĩ cũng đã thức dậy, nhìn ra thấy Hàn Sương liền nhiệt tình mời cô vào nhà ăn chút gì.
Hàn Sương vừa mới nhận đồ của người khác, nghĩ cũng không nên từ chối ngay như vậy, đành phải từ bỏ kế hoạch đi nhóm lửa của mình, bước đến bên cạnh Dương Sí.
Cáp Nhĩ cười tủm tỉm, dùng mấy chiếc lá cây gói hai quả dừa và đưa hết cho cô.
Nhìn có vẻ như là một món canh.
Hàn Sương không khỏi tò mò liền mở nắp quả dừa ra xem, bên trong nổi lên một con cá với nước canh màu trắng sữa rất quen thuộc. Thì ra đây là món canh cá nhảy mà em gái yêu thích nhất.
Thực sự là nhìn không ra nha, người đàn ông này…