Loại cá nhảy này thường sống ở trong bùn, thường nhảy liên tục rất khó bắt được chúng. Mỗi lần đi bắt chúng về là toàn thân đầy các vết bùn hôi thối. Bởi vậy cô và em gái mặc dù rất thích ăn loại cá này nhưng họ đều không muốn đi bắt.
Thật không ngờ là mới buổi sáng sớm, Dương Sí đã đi bắt về được những con cá này, được rồi, cho cậu ta thêm một điểm.
Hàn Sương im lặng không nói gì và đậy nắp lại, cầm trái dừa trên tay rồi nói lời cảm ơn Cáp Nhĩ và vội vàng quay trở về nhà.
Cô em gái vẫn ngồi ở vị trí như trước, như không hề có chút di chuyển nào. Hàn Sương cũng không vạch trần, mang thẳng món canh cá đến để trên bàn.
“Em gái à, đây là món canh cá nhảy mà em yêu thích nhất, nó vẫn đang còn nóng, em đến ăn nhanh đi.”
Hàn Lộ nghe thế không kìm lòng được, liên tục nuốt nước bọt trong miệng, nhưng vẫn bướng bỉnh nói: “Em không cảm thấy đói bụng, chị ăn nó đi, em muốn đi ngủ thêm một chút nữa.”
Nói xong, cô ấy quay trở lại giường nằm.
Hàn Sương khẽ mỉm cười, lắc đầu cầm lấy phần canh cá của mình ăn hết sạch. Phần còn lại được gói kỹ bằng lá cây và để sang một bên.
Dương Sí đã nói, hoa trong giỏ phải chia ra hai lần để thoa lên mắt nên cô chỉ lấy ra một nửa để làm trước. Vì không biết có thể rửa được hay không nên cô đã chạy ra ngoài muốn hỏi rõ thêm một lần nữa.
Trong nhà có bình rỗng và thìa gỗ đều đã có sẵn, Hàn Sương liền gỡ lấy những cánh hoa bỏ vào trong bình, dùng chiếc thìa gỗ nghiền và ép mạnh chúng.
Một mùi thơm đặc biệt của hoa bắt đầu lan tỏa khắp cả ngôi nhà.
Hàn Lộ mở to hai mắt, đột nhiên cảm thấy hai mắt bắt đầu nhức mỏi. Không phải như cảm giác đau đớn và cay xè như lúc cô khóc, mà là kiểu đau như lúc bị thương trên cơ thể.
Bông hoa đó thực sự là có tác dụng rất mạnh, chỉ mới là mùi hương của hoa lan tỏa cũng đã khiến cho đôi mắt của cô lập tức có phản ứng.
Nói không chừng, hôm nay đôi mắt tổn thương bấy lâu nay của cô có thể sẽ được chữa khỏi…
Hàn Lộ trong lòng cũng thầm hi vọng như vậy.
Có ai là không muốn có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh đâu.
Mùi hương hoa trong căn nhà càng lúc càng nồng hơn, trong lòng Hàn Sương càng cảm thấy thật vui vẻ. Những bông hoa này thần kỳ như vậy, chắc chắn có thể chữa khỏi mắt cho em gái của cô. Vì thế động tác nghiền nát cánh hoa càng thêm ra sức.
Chờ sau khi những cánh hoa trong chiếc bình đã được nghiền nát hết tất cả và biến thành một khối có độ kết dính là có thể bắt đầu sử dụng được nó. Hàn Sương đi rửa tay thật sạch, cầm chiếc bình lên, đi đến ngồi ở mép giường và bắt đầu thoa nó lên mắt cho em gái.
Ngay khi những giọt nước mắt mỹ nhân lạnh buốt vừa mới chạm vào mắt, Hàn Lộ liền như cảm giác được, một dòng nước mát lạnh đang chảy vào mắt cô. Thật giống như cái cảm giác nhỏ thuốc nhỏ mắt vào mùa đông ở thời hiện đại.
Nhưng cảm giác dễ chịu của thuốc nhỏ mắt không thể nào so sánh được với cảm giác lúc này.
Đôi mắt đau nhức bấy lâu nay, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, Hàn Lộ nằm yên không cử động, và chẳng bao lâu sau đó cô đã ngủ thiếp đi.
Cô ngủ một giấc thật sâu từ lúc đó cho đến tận giữa trưa, có lẽ bị đói bụng nên mới tỉnh dậy. Sờ tay lên mắt, cảm giác khô ráo và mát lạnh, có lẽ là chị gái đã giúp cô lau sạch hết cái chất kết dính đó.
Hàn Lộ cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng mở mắt ra.
!!
Loại hoa kia quả thật rất hữu hiệu.
Bây giờ đôi mắt của cô mặc dù vẫn chưa hoàn toàn có thể nhìn rõ được mọi thứ, nhưng đã có thể lờ mờ nhìn thấy được, cảm giác như thể mắt bị cận hơn tám độ vậy.
Trước đây, cô chỉ có thể nhìn thấy được cái bóng mờ của các đồ vật, nhưng bây giờ đã thấy được rõ hơn.
Có rất nhiều thứ, thật sự chỉ đến lúc mất đi, mới cảm thấy trân quý nó hơn.
Trong suốt khoảng thời gian cô không nhìn thấy được mọi vật, cho dù bản thân cô cố tỏ ra thoải mái thế nào đi nữa, trong lòng kỳ thật vẫn có cảm giác sợ hãi. Chỉ là cô không dám để lộ ra bên ngoài, cô không muốn chị gái mình phải lo lắng quá nhiều.
Cô còn tưởng rằng, suốt đời này, đôi mắt của cô sẽ không có hi vọng chữa lành được…
Hàn Lộ rời khỏi giường, nhìn thấy số bông hoa nước mắt mỹ nhân còn lại trong chiếc giỏ trên bàn, đầu óc cô cảm thấy rối bời.
Là một loại dược liệu có tác dụng thần kỳ như vậy, chắc chắn nó đã được sinh trưởng tại một nơi có nhiều thú dữ bảo vệ. Anh chỉ có một mình, trong tay lại không có vũ khí nào tốt, vậy mà anh cũng dám đi vào sâu trong núi để tìm bằng được loài hoa này.
Chắc chắn là sẽ bị thương đúng không?