Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 392 - Chương 392. Một Cái Liếc Mắt, Như Đã Vạn Năm 3

Chương 392. Một cái liếc mắt, như đã vạn năm 3 Chương 392. Một cái liếc mắt, như đã vạn năm 3

“Đang nghĩ về Dương Sí à?”

Một câu hỏi thình lình vang lên khiến Hàn Lộ giật mình. Nhìn thấy chị gái bước lại gần, cô lập tức đặt bông hoa vào lại trong chiếc giỏ và thu tay lại. Trong lòng có chút bối rối trả lời: “Không có.”

“Hừ, em không thể lừa được chị đâu. Vừa nãy nhất định là em đang nghĩ về cậu ta.”

Lúc này, Hàn Sương cũng không có ý định để em gái né tránh mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ, liền nói thẳng với cô: “Em gái, vừa rồi chị nhìn thấy ánh mắt của em đã sáng hơn trước rất nhiều, chị nghĩ tác dụng của loài hoa này quả thật là rất hữu hiệu, ít ra thì cậu ta cũng đã không lừa gạt chúng ta. Cho nên em nghĩ cậu ta là người như thế nào? Chị không nghĩ rằng một người xa lạ lại có thể không màng đến mạng sống của mình, đi đến một nơi xa xôi nguy hiểm để tìm mang về một loài hoa có thể chữa lành được đôi mắt cho em như vậy đâu.”

“Chị à… chị để em suy nghĩ thêm một chút.”

Hàn Lộ ngơ ngác đứng trước cửa sổ, nhìn ở bên ngoài căn nhà gỗ cách đó không xa, thấy Dương Sí đang bện một cái gì đó, trong lòng càng lúc càng cảm thấy mềm nhũn.

Thực ra, có một nửa trong lòng cô đã tin tưởng rằng người đó thực sự chính là Dương Sí, nhưng cái dáng vẻ anh đẩy cô ra xa một cách lạnh lùng và tàn nhẫn vào ngày hôm đó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô, mỗi lần nhớ lại chuyện đó, cô có cảm giác như bị hàng trăm hàng nghìn chiếc gai đâm vào tim, khiến cô vô cùng đau đớn.

Và dù đã hết sức cố gắng để rút những chiếc gai đó ra, nhưng vẫn không có cách nào làm được…

Hàn Sương cảm thấy có chút hối hận.

Cô chỉ muốn khơi dậy tinh thần cho em gái để con bé có thể nhìn thẳng vào nội tâm của mình. Kết quả lại khiến cho em gái còn cảm thấy chán nản và buồn bã hơn trước.

Cơm không ăn nước không uống, suốt ngày chỉ buồn bã ngồi trên giường đan những chiếc quần áo cho mình.

Mãi cho đến buổi chiều, khi thoa nước mắt mỹ nhân đó lên mắt lần thứ hai, Hàn Sương mới nghe em gái mình mở miệng nói chuyện.

“Chị ơi, chị đừng lo lắng cho em nhiều. Đợi sau khi thoa cái này xong, em sẽ đi tìm anh ấy để hỏi rõ mọi chuyện.”

Dù sao thì anh ấy cũng đã nói, đợi sau khi mắt cô sáng lại là sẽ giải thích mọi chuyện rõ ràng với cô. Cô ngược lại thật sự là muốn biết, lần trước tại sao anh ấy lại tàn nhẫn và lạnh lùng đẩy cô ngã xuống như vậy.

“Được rồi, trong lòng em suy nghĩ cái gì thì em là người rõ nhất. Đừng để quá nhiều chuyện buồn bực trong lòng, chuyện gì cần hỏi rõ và muốn hỏi rõ liền nên hỏi.”

“Vâng…”

Hàn Lộ ngoan ngoãn nghe theo lời chị, bình tĩnh lại, thả lỏng tâm tư, để mắt có thể hấp thu được tốt hơn dược tính của hoa nước mắt mỹ nhân.

Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, cô nghe thấy chị gái nói chất kết dính đó đã chuyển sang màu trắng.

Sau khi rửa mắt sạch sẽ, Hàn Lộ lại bắt đầu mở mắt ra, nhìn thấy bàn ghế, chiếc giường và những đồ vật khác trong phòng đều hiện ra trước mắt cô một cách rõ ràng, cô gần như không kìm được những giọt nước mắt.

Đôi mắt tổn thương của cô cuối cùng cũng đã được chữa lành.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa. Lại khóc hỏng thì phải làm sao bây giờ?”

Hàn Sương lo lắng đến mức ôm đầu em gái vào và thổi mạnh vào mắt, như thể thổi như vậy thì có thể làm những giọt nước mắt đó bay ngược trở về. Hàn Lộ bị chị gái làm cho dở khóc dở cười, khó khăn lắm cô mới có thể thoát ra được.

“Không sao đâu, thật ra em không phải muốn khóc, chỉ là em nhìn thấy được mọi thứ nên có chút kích động như vậy.”

Sau khi bình tĩnh trở lại, cô nhẹ nhàng hỏi: “Chị ơi, vậy bây giờ anh ấy có còn ở trên đảo không?”

Hàn Sương gật đầu như gà mổ thóc: “Cậu ta bây giờ vẫn đang ở đây. Còn rất siêng năng nữa, cầm một thanh kiếm làm ra rất nhiều nồi đá và chén đá. Em muốn đi gặp cậu ta à?”

Hàn Lộ gật đầu định rời đi, nhưng lại bị chị gái kéo lại từ phía sau lưng.

“Ngoài trời hôm nay có gió lạnh lắm, em hãy chịu khó ở trong nhà trước đã, chị sẽ đi gọi cậu ta đến đây cho em.”

Hàn Sương nói xong liền vội vàng chạy ra bên ngoài. Rất nhanh sau đó, bên ngoài cửa những tiếng bước chân vội vã dồn dập vang lên, tuy nhiên khi đến ngay cửa thì lại dừng lại.

Trái tim Hàn Lộ chẳng hiểu sao lại trở nên căng thẳng, ánh mắt nhìn không chớp về phía cánh cửa .

Người đứng ngoài cửa tâm trạng cũng có vẻ như không được bình tĩnh, đứng một hồi lâu mới bắt đầu mở cửa bước vào trong nhà.

Hai người ánh mắt nhìn nhau.

Hàn Lộ trong đầu nghĩ về bao nhiêu chuyện muốn hỏi, nhưng lúc này đây cô một câu cũng không thể nhớ ra.

Bình Luận (0)
Comment