Dương Sí thu hồi ánh mắt của mình trước.
Anh quay người đóng cửa lại. Không còn nghe thấy tiếng gió biển, hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Hàn Lộ vô thức nắm lấy mép chiếc váy xoa xoa, trong lòng bối rối. Nhưng ngược lại trên khuôn mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình thản.
“Tiểu Lộ, mắt của em đã có thể nhìn thấy rõ được mọi thứ rồi sao?”
Vừa rồi, Hàn Sương đột nhiên chạy đến, chỉ là gọi anh đến, cũng không nói là mắt của cô có sáng lại hay không. Dương Sí vẫn luôn lo lắng về đôi mắt của cô.
Hàn Lộ giương mắt nhìn anh một cái, ánh mắt rũ xuống, nhìn khắp trên người anh, vẫn không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào liền thu hồi ánh mắt, ậm ừ một tiếng, xem như đó là câu trả lời của cô.
Giọng điệu của cô rõ ràng là đã tốt hơn trước rất nhiều. Niềm vui hiện lên trong mắt Dương Sí càng lớn hơn, nhịn không được muốn chạy đến ôm chặt lấy cô, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô.
“Mắt của em đã khỏi, vậy là quá tốt rồi…Tiểu Lộ, bây giờ em có thể nghe anh giải thích về những chuyện trước đây được không?”
Hàn Lộ không ngước nhìn lên anh, chỉ khẽ hừ một tiếng.
“Nếu em nói không muốn nghe thì anh sẽ không giải thích hay sao?”
Dương Sí lúc này đầu óc bỗng nhiên sáng hẳn ra, lập tức hiểu ý, tiến lên mấy bước ngồi xổm trước mặt người trong lòng, nói cho cô biết về thân phận ban đầu của chính mình, và còn nói ra cả mục đích hạ phàm của anh nữa.
“Thực ra ngày hôm đó đáng lẽ anh đã phải chết rồi, cũng coi như là xong một kiếp, và lẽ ra anh phải trở về thiên giới. Nhưng rồi em xuất hiện và cho anh uống mấy viên giao châu cùng với tất cả linh lực của em, khiến anh sống lại. Hơn nữa sau khi hấp thu tất cả linh lực của em, thần thức của anh vốn bị phong ấn đột nhiên bị cởi bỏ, ký ức của những năm trước đó đột nhiên không ngừng tràn về. Ký ức của hơn mười vạn năm thật sự quá nhiều, vì vậy lúc đó anh không thể nào ngay lập tức nhớ ra em được.”
Lời giải thích này xem ra còn khó hình dung hơn với những gì Hàn Lộ đã tưởng tượng rất nhiều.
“Anh, anh nói, anh là thần tiên hay sao?”
Hàn Lộ kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Dương Sí bị vẻ đáng yêu của cô làm cho tim đập hỗn loạn, cũng may là anh đã lấy lại được bình tĩnh ngay lúc đó, anh hiểu rằng việc quan trọng nhất bây giờ là có thể giải thích được rõ ràng mọi chuyện trước đây với cô.
“Cái tên mà anh đã nói với em lần trước trên hòn đảo này chính là phong hào của anh. Trên trời tất cả chúng tiên đều gọi anh bằng cái tên Xích Dương thần quân, chưởng quản về mọi việc trừng phạt ở trên thiên giới.”
Hàn Lộ: “…”
Cô cảm thấy có chút bối rối, chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng lời giải thích của anh là như vậy.
“Anh nói anh là một vị thần ở trên thiên giới, vậy anh có thể hiện nguyên hình cho em xem một chút.”
Trên mặt Dương Sí thoáng hiện lên một chút ngượng ngùng.
“Anh chỉ mới có thể khôi phục được trí nhớ, vẫn chưa khôi phục được thần lực. Hơn nữa, các vị thần trên thiên giới khi hạ phàm đều sẽ bị phong ấn tu vi, cũng giống như Đại Bạch vậy.”
“Đại Bạch?”
“Đúng vậy, Đại Bạch cũng là một vị thần. Bản thể của anh ta chính là một con hồ ly trắng, tên là Bạch Chiến. Đó cũng là thần thú mà em và mọi người đang thờ phụng đấy.”
Hàn Lộ: “…”
Thật sự vượt quá tưởng tượng của cô! Người đang ở trước mặt cô bây giờ là một vị thần không nói, thế mà ngay cả Đại Bạch cũng là một vị thần, còn là thần thú nữa!
Có thần thú nào mà không cần mặt mũi đến như thế không?
Vừa nhớ lại những trò nhõng nhẽo mà Đại Bạch đã làm với chị gái mình trước kia, khóe miệng Hàn Lộ không khỏi co giật. Hình tượng thần thú cao lớn và thần thánh trong lòng bỗng nhiên sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
“Ai biết được là những điều anh vừa nói là thật hay giả chứ.”
Hàn Lộ trong lòng không được tự nhiên. Nếu những lời anh nói đều là sự thật, vậy thì việc anh bị mất trí nhớ cũng không thể nào trách anh được, vậy thì trong suốt một thời gian dài như vậy mình đau khổ là để làm cái gì đây?
Lúc này, Dương Sí đột nhiên quỳ một bên gối xuống đất, hai tay nâng lên khuôn mặt của cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, có thể thấy rõ cảm xúc trong mắt nhau.
“Người ta thường nói rằng, ánh mắt không thể nói dối được. Tiểu Lộ, hãy nhìn anh, anh vẫn là Dương Sí của em, và anh sẽ không bao giờ lừa dối em. Nếu những lời anh nói ra lúc nãy có nửa lời là giả dối, anh sẽ không bao giờ được trở về thiên giới nữa.”