Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của nhiều người như vậy, toàn thân Hàn Lộ cứng đờ, cả người liền trở nên ngây ngốc.
Không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng được phía sau là khung cảnh như thế nào. Cô thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn vẻ mặt của những người đó nữa, chỉ có thể vùi đầu vào trước ngực Dương Sí. Cô ôm lấy người đàn ông và bấm một cái không nặng không nhẹ lên người anh.
“Mắc cỡ chết người!”
Dương Sí bật cười trầm thấp, biết da mặt cô mỏng liền lên tiếng đuổi mấy tộc nhân thích xem náo nhiệt kia về.
“Được rồi, bọn họ đi hết rồi.”
Nghe thấy mọi người đã rời đi, Hàn Lộ ngập ngừng ngẩng đầu lên.
Sau khi xác định xung quanh không còn ai nữa, cô mới buồn bực xấu hổ nện Dương Sí mấy cái.
“Sao anh không nói với em là có người khác ở đây? ! Có phải bọn họ đã thấy hết rồi không?”
Phải biết lúc nãy cô bị hôn đến mơ mơ màng màng, hai tay của anh cũng không hề thành thật. Nếu những người trong tộc Bạch Hổ thấy cảnh đó, sau này cô không còn mặt mũi gặp người nữa.
Nếu là anh lúc chưa khôi phục trí nhớ, đoán chừng anh sẽ nói rằng dù bọn họ có thấy cũng không sao. Xét cho cùng, chuyện bắt gặp người khác ôm hôn thân thiết cũng không phải là chuyện quá phổ biến ở trong tộc.
Đương nhiên, bây giờ anh không dám nói mấy lời đó, nếu nói thì người trong lòng sẽ nổi xung lên.
Dương Sí kéo tay cô lên gặm mấy cái, sau đó nói mấy lời an ủi: “Vừa nãy, anh và bọn họ đều ở trên bãi biển nướng đồ ăn, vừa nghe thấy tiếng em gọi thì anh đã chạy đến, bọn họ chạy không nhanh bằng anh, chắc chắn không thấy gì đâu. Em yên tâm nhé.”
Hàn Lộ gật đầu, rốt cuộc cũng không xấu hổ như lúc nãy nữa.
“Hử? Sao bọn họ lại đột nhiên đến đây?”
Bởi vì hòn đảo này đã bị cô chiếm lấy nên trong mắt người tộc Bạch Hổ nó là đảo nhỏ tư nhân của cô. Ngoài Hợp Khương và mấy người A Chân có quan hệ khá thân thiết với cô ra thì gần như không có ai đến đây.
Nhắc đến chuyện này, Dương Sí nhất thời không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Món quà bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cô chỉ mới tiến hành được một nửa, cứ nói hết với cô thì anh không cam lòng. Thứ anh muốn để Hàn Lộ nhìn thấy là một tòa nhà hoàn chỉnh.
Bây giờ xem ra niềm vui bất ngờ đã giảm đi một nửa.
“Bọn họ...”
“Anh có chuyện giấu em đúng không?”
Hai người đồng thời cùng lên tiếng.
Dương Sí vốn định bịa ra lời nói dối chợt cảm thấy xấu hổ. Anh thật sự không thể nói dối, chỉ cần nói sẽ bị người khác phát hiện ngay.
“Đúng là không thể gạt được em mà, được rồi. Anh đã chuẩn bị cho em một niềm vui bất ngờ ngay trên hòn đảo này, muốn chuẩn bị thì cần có sự giúp đỡ của các tộc nhân. Nhưng mà niềm vui bất ngờ đó vẫn chưa hoàn thành, vì vậy bọn họ vẫn còn ở trên đảo. Anh cứ tưởng rằng phải nửa tháng nữa em mới quay lại.”
“Niềm vui bất ngờ hả?”
Tâm trạng của Hàn Lộ nhất thời trở nên trời trong mây trắng, cô lập tức ồn ào muốn đi xem ngay và luôn. Dương Sí không lay chuyển được cô nên đành phải đáp ứng. Nhưng vừa nghĩ đến niềm vui bất ngờ mà mình dày công chuẩn bị không thể xuất hiện trước mắt cô một cách hoàn mỹ như trong kế hoạch, trong lòng anh luôn cảm thấy khó chịu, liền quay người lại “hung hăng” véo má cô hai cái.
“Anh đã nói trước rồi đấy, bất ngờ chỉ mới chuẩn bị được một nửa thôi, em lại quay về đột ngột quá, bên đó chắc chắn vẫn còn rối loạn. Không cho phép ghét bỏ!”
Hàn Lộ gật đầu đồng ý như gà con mổ thóc, cười lên đặc biệt ngọt ngào.
Cô sẽ không ghét bỏ đâu, tên ngốc này khó có khi chịu tốn tâm tư chuẩn bị bất ngờ cho mình, cô vui còn không kịp chứ nói gì đến ghét bỏ.
Ngay cả khi những thứ mà anh chuẩn bị không được đẹp mắt, cô cũng sẽ hết lòng khen ngợi một phen.
Hàn Lộ hoàn toàn không ngờ Dương Sí sẽ chuẩn bị một tòa nhà cho mình, cho nên vào khoảnh khắc cô nhìn thấy nó, cô đã kinh ngạc đến ngây người.
“A Sí...”
Cô đã cảm động đến mức không nói nên lời.
Cho dù hiện tại chỉ mới xây xong một nửa, nhưng cũng nhìn ra được hình thức đại khái của nó. Chính là căn nhà mà cô luôn tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay.
Người đàn ông này thật là, mặc dù anh sẽ không nói mấy lời đường mật, nhưng tất cả những chuyện mà anh làm đều là vì cô, khiến cô phải đau lòng.
Trái tim vốn còn lơ lửng của Hàn Lộ bỗng nhiên đáp xuống.
Mặc kệ anh có phải là thần tiên hay không, mặc kệ một trăm năm sau anh có bỏ cô mà đi hay không. Chỉ cần giờ phút này anh vẫn thích cô và ở bên cạnh cô là được rồi.
Cảm xúc trên mặt Hàn Lộ thay đổi quá nhanh, Dương Sí nhất thời không nhìn ra được cô có vui hay không, anh thấp thỏm bước lên trước, đang muốn hỏi thì một viên giao châu lấp lánh chợt rơi xuống mu bàn tay của anh.