Dương Sí giật nảy mình, nhanh tay nhanh mắt bắt lấy viên giao châu đang bay tứ tung vào lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn thoáng qua. Vừa nhìn liền thấy các tộc nhân vẫn còn loay hoay bên đống lửa nướng đồ ăn, chẳng ai chú ý đến bên này. Lúc bấy giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em thật là, sao lại khóc rồi? Con mắt vừa mới khỏe lại bao lâu đâu...”
Anh cho hạt châu vào túi nhỏ bên hông, rồi dắt người đi vào trong tòa nhà. Tòa nhà có tường vây bao quanh, cũng không sợ bị tộc nhân nhìn thấy.
Hàn Lộ vừa rồi hạnh phúc đến mức bật khóc, nhưng giờ cô đã bình tĩnh lại rồi, cô không muốn khóc nữa.
“A Sí, anh thật lợi hại, tòa nhà mà anh xây giống y chang tòa nhà trong tưởng tượng của em.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe vẫn còn vương chút nước, trong mắt tràn đầy vui vẻ. Dáng vẻ đó khiến lòng anh muốn tan chảy.
Dương Sí cúi đầu âu yếm hôn lên trán cô, mỉm cười hỏi: “Em có còn nhớ những lời mà em đã nói lúc dạy anh đóng nhà gỗ hay không?”
“Nhà gỗ nhỏ?”
Hàn Lộ cô gắng nhớ lại, dường như lúc đó cô không chỉ dạy anh phải dựng nhà gỗ thế nào mà còn mặc sức tưởng tượng về căn nhà mà mình hằng mong ước.
Khó trách...
Anh vẫn luôn đặt chuyện đó trong lòng.
Loại cảm giác được người khác quý trọng và yêu thích thật sự rất ấm lòng.
Hàn Lộ cũng không quan tâm đến việc đi dạo quanh nhà mới, chỉ vui không ngừng cọ vào người anh một cách vui vẻ. Cọ đến mức cả người Dương Sí nóng lên.
May mắn thay, các tộc nhân bên ngoài đã ăn xong và quay trở lại làm việc. Nếu không thì anh lại muốn bêu xấu rồi.
“Cô gái không có lương tâm, biết rõ lúc này bận rộn còn muốn câu dẫn anh, chờ tối đến anh sẽ thu thập em.”
“Chỉ biết phóng đại là giỏi, anh nỡ ức hiếp em sao?”
Hàn Lộ lè lưỡi làm mặt quỷ với anh, sau đó cười hi hi ha ha chạy ra ngoài tìm Tiểu Tuyết.
Cô xa nhà lâu như vậy, không biết tiểu gia hỏa đó có còn giận mình hay không.
“Tiểu Tuyết.”
Cô gọi mấy tiếng liên tiếp cũng không nghe được âm thanh phản hồi. Ngay khi cô nghĩ Tiểu Tuyết đang ở tộc Bạch Hổ thì một chấm trắng nho nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Màu lông đó, vừa nhìn đã biết là Tiểu Tuyết nhà cô rồi.
Cách đó không xa còn có cái vây lưng nhọn hoắc, hẳn là Bối Bối. Xem ra Tiểu Tuyết gặp được Bối Bối nên biết cô đã về.
“Ô ô ô...”
Tiểu Tuyết điên cuồng bơi về phía cô, cả người ướt sủng nhảy chồm lên người Hàn Lộ, ô ô ô đòi được ôm. Thật sự giống như một đứa bé mãi không chịu lớn.
Hàn Lộ mỉm cười bất đắc dĩ, cô nắm lấy hai móng vuốt đang bám lên người mình, từ chối ôm lấy thân thể khổng lồ của nó.
“Bây giờ mày to như vậy, tao ôm không nổi.”
Toàn thân Tiểu Tuyết cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình, tủi thân cụp hai tai ngồi xuống. Hàn Lộ nhẹ giọng dỗ dành một hồi lâu mới có thể khiến cho nó vui vẻ trở lại.
Trời tối rất nhanh, mấy người của tộc Bạch Hổ đến giúp đỡ xây nhà đã thức thời rời khỏi đảo nhỏ từ sớm. Ở trên đảo chỉ còn lại Dương Sí và Hàn Lộ, còn có một con hổ lớn.
Một nhà ba miệng ăn ngồi trong sân sưởi ấm.
Hàn Lộ tựa vào ngực của Dương Sí, im lặng nghe anh kể lại từng chút từng chút chuyện xảy ra kể từ ngày cô đi bằng chất giọng trầm ấm. Tiểu Tuyết nằm rạp bên chân hai người, giả vờ như nghe hiểu.
Nhìn thấy chủ nhân cười, nó cũng hừ hừ một tiếng như hưởng ứng.
Hai chủ tớ nghe Dương Sí kể chuyện và ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay. Dương Sí đã quên chuyện đòi thu thập cô mà anh đã nói vào ban ngày từ sớm. Thấy cô ngủ ngon liền nhẹ nhàng ôm người về chiếc giường trong căn nhà gỗ nhỏ.
Lúc Hàn Lộ tỉnh lại, nhìn sắc trời thì đã gần trưa.
“Người đàn ông này thật là, vậy mà không gọi cô một tiếng...”
Trong miệng thì phàn nàn nhưng trên mặt lại cười rất tươi.
Hàn Lộ đơn giản chải lại mái tóc, rời giường, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang vọng lại.
Tòa nhà đang thi công cách nơi này không xa, vì vậy cô có thể nghe thấy âm thanh từ bên đó vọng lại.
Lúc này, người của tộc Bạch Hổ đều đang bận rộn trong tòa nhà mới, cô liền dẫn Tiểu Tuyết đi tìm hải sản dọc theo bờ biển.
Nghe A Sí nói, những người đàn ông đến hỗ trợ xây nhà vào mấy ngày nay đều không lấy phí, ngay cả thức ăn cũng tự ra biển bắt về nướng.
Nếu như bận rộn quá và bỏ lỡ thời gian thủy triều xuống thì mọi người chỉ đành nấu chút canh cá lấp bụng.
Hàn Lộ biết bọn họ làm vậy là có ý gì, là vì cô đã truyền thụ cho họ những tri thức đi biển bắt hải sản và cả kỹ thuật đánh bắt cá.
Người của tộc Bạch Hổ đều biết tri ân, cô cũng không thể quá hẹp hòi.
Nếu như họ đã không cần những thứ khác, vậy thì cô sẽ thỏa mãn bọn họ trên phương diện ăn uống. Một đám đàn ông đều làm việc hao phí thể lực, dù sao cũng phải ăn no mới có sức làm tiếp.