Lúc này không phải là thời điểm thủy triều xuống, Hàn Lộ suy nghĩ một lát, quyết định để Tiểu Tuyết ở lại trên bờ, còn mình thì xuống nước.
Nếu như cô nhớ không nhầm thì ở gần đây có bào ngư. Xuống nước lúc này và lúc thủy triều rút xuống vẫn có chút khác biệt, cô lại không nhớ kỹ nên phải tìm rất lâu mới có thể tìm được tảng đá ngầm có bào ngư.
Hử??
Kỳ lạ...
Sao bào ngư trên đá ngầm lúc này lại ít hơn rất nhiều so với lần trước cô đã thấy nhỉ??
Hàn Lộ chắc chắn là mình không hề hoa mắt.
Tảng đá ngầm mà cô thấy lần trước dày đặc bào ngư, nhưng giờ chỉ còn khoảng hai mươi con, còn là hai mươi con nhỏ.
Bào ngư nhỏ vẫn còn bám trên tảng đá, nhìn không giống thay đổi nơi ở mà giống như gặp phải thiên địch.
Chiếc đuôi cá xinh đẹp của Hàn Lộ gạt nước bơi về phía trước và kiểm tra một tảng đá ngầm khác. Và cô đã tìm ra thủ phạm.
Đó là hai con sao biển cực lớn.
Hai con sao biển một lam một vàng trông còn to hơn cả đầu của Tiểu Tuyết. Bọn chúng đang bám vào một tảng đá ngầm và nuốt chửng số bào ngư ít ỏi còn lại.
Hàn Lộ vốn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm cũng bị dọa một trận.
Cô biết thiên địch của bào ngư chính là sao biển, cho nên trong lòng đã có phán đoán từ sớm, nhưng cô không ngờ sao biển nơi này lại to như vậy.
Hai con sao biển này...
Đã thấy thì bắt về thôi, khó có khi gặp được sao biển to như vậy.
Cho dù chỗ ăn được hơi ít nhưng cũng là một món ăn không tệ.
Hàn Lộ cười hì hì rút dao găm ra róc hai con sao biển to tướng xuống. Sau đó bơi lên mặt biển và ném chúng vào bờ.
Sao biển ra nhô ra khỏi mặt nước và được ánh mặt trời chiếu vào trông cực kỳ xinh đẹp. Tiểu Tuyết thấy thứ lạ thì vội vàng chạy đến gảy nó về phía mình.
Hàn Lộ thấy nó chơi đùa vui vẻ như vậy thì cũng không quản nữa, lại lặn xuống biển lần nữa, cạy tầm mười con bào ngư lớn từ trong số mười mấy con còn sót lại.
Số bào ngư còn lại thật sự quá nhỏ, vẫn nên chờ chúng lớn thêm chút nữa, sinh sản ra nhiều hơn nữa rồi hẵng đến.
Cô để bào ngư vào giỏ rồi bơi về nơi nước sâu hơn.
Có lẽ lúc này Bối Bối đã ra ngoài kiếm ăn rồi, bằng không nó đã sớm đến đây khi cảm nhận được hơi thở của cô rồi.
Vì vậy cô chỉ có thể đi tìm bảo bối một mình thôi.
Đây là lần đầu tiên Hàn Lộ biến ra đuôi cá và đi lang thang trong biển. Mấy con cá nhỏ thấy đuôi của cô nên cứ tưởng cô là đồng loại, con nào con nấy vui vẻ vờn quanh người cô không chịu tản đi. Cô cũng mặc kệ bọn chúng, quẫy đuôi kéo theo một đàn cá nhỏ, tạo nên một khung cảnh xinh đẹp nơi đáy biển.
Mấy người đàn ông đang bận rộn trong sân, còn cô thì bận rộn dưới biển. Sau khi nhặt nhạnh hơn một tiếng đồng hồ, chiếc giỏ của cô đã đầy ắp chiến lợi phẩm.
Hàn Lộ nghĩ rằng bắt thêm mấy con cá và giết thêm hai con gà nữa là đủ cho bữa trưa rồi. Cô kéo giỏ lên bờ.
Cô đã nhặt được rất nhiều thứ từ trên bãi biển, có bào ngư, có ốc xà cừ, có ốc biển lớn, còn có tôm hùm và một đống cầu gai, ngay cả bạch tuộc cũng bắt được mấy con. Lúc ném lên bờ thì chúng vẫn còn sống, nhưng bây giờ đã nửa sống nửa chết vì bị Tiểu Tuyết lấy làm thú vui.
Tên nhãi này thật sự không chịu ngồi yên mà.
Hàn Lộ vỗ lên mông Tiểu Tuyết và giao cho nó một nhiệm vụ.
“Tiểu Tuyết, đi gọi A Sí giúp tao.”
“Ô!”
Tiểu gia hỏa vui vẻ chạy đi.
Hàn Lộ nhìn theo bóng lưng của nó và nhịn không được bật cười.
Có lẽ là vì cô đã trở lại nên nó mới đặc biệt, ừm, hưng phấn?