“Tiểu Lộ!”
Dương Sí đến rất nhanh.
Anh vừa đến liền thấy đầu tóc ướt sủng của cô vợ nhỏ nhà mình. Lại nhìn đống đồ trên mặt đất, còn có gì không rõ nữa đâu.
Cô đã xuống biển kiếm thức ăn cho anh và các tộc nhân.
“Ngoài trời vẫn còn lạnh, em xuống nước ít thôi. Bọn anh có thể tự tìm đồ ăn.”
Nhiều đồ như vậy, không biết cô đã ngâm mình trong nước bao lâu. Dương Sí xoa đầu Hàn Lộ với vẻ xót xa. Nếu như anh vẫn còn thần lực thì tốt quá, vì anh có thể trực tiếp hong khô tóc cô ngay bây giờ.
Hôm nay, mặt trời không mang theo chút nhiệt độ nào, sao có thể hong khô tóc cô được.
“Trước tiên không vội làm mấy thứ này, chúng ta qua đó nhóm một đống lửa để hơ khô tóc của em trước.”
Hàn Lộ rất hưởng thụ sự quan tâm như thế này, nhưng cô thật sự không sao.
“Không cần đâu, anh quên em là giao nhân rồi sao? Trời sinh là người thuộc về biển cả, sao có thể sợ nước được. Em gọi anh đến đây là có chuyện cần giúp.”
Cô đẩy đống cầu gai và bào ngư đến trước mặt Dương Sí.
“Ầy, anh làm sạch mấy thứ này giúp em, em vào rừng tìm chút gia vị.”
Dương Sí nhíu mày với vẻ lo lắng, nhưng nghĩ đến chuyện trên đảo còn có mình và rất nhiều tộc nhân khác, hình như chẳng có chuyện gì đáng lo cả. Lúc bấy giờ, anh mới gật đầu và đặt mông ngồi xuống bãi biển, bắt đầu thu thập đống cầu gai mà cô nói.
Hàn Lộ nhặt nhím biển dựa theo số đầu người của ngày hôm qua, cũng không biết hôm nay có bao nhiêu người đến, cô sợ không đủ ăn nên đã đặc biệt nhặt thêm một ít nữa.
Lúc này chỉ khổ cho Dương Sí, anh ngồi trên bãi biển hì hục rất lâu mới có thể làm sạch toàn bộ.
Lúc này, mùi thịt đã dần dần khuếch tán trên hòn đảo nhỏ.
Đúng vậy, là mùi thịt.
Hàn Lộ lấy số thịt mà cô cất giữ trước đó rã đông cho tan băng rồi nấu một nồi canh thịt thơm ngào ngạt. Bởi vì đã rán sơ qua bằng dầu nên vị thịt có hương thơm đậm đà, mỡ nhưng không ngấy. Cô lại cho thêm một ít cỏ đông vào nồi, một nồi canh thịt băm được nấu thành sền sệt.
Còn bào ngư thì đem hầm canh gà, mùi thơm của nước hầm lúc này đang bay đầy trời.
Dương Sí thèm đến mức nuốt nước miếng liên tục.
Hàn Lộ tức giận đẩy mặt anh ra, ghét bỏ nói: “Nhìn dáng vẻ của anh kìa, người không biết còn tưởng anh lâu rồi chưa ăn gì.”
“Ăn thì có ăn, nhưng mà rất khó nuốt. Dù sao cũng không ngon bằng thức ăn do em nấu.”
Dương Sí vừa nghĩ đến thức ăn mà anh nấu mấy ngày nay, đem so với những món trước mặt này, quả thật chính là một cái ở trên trời và một cái ở dưới đất.
Không được, nếu còn ngây người ở đây nữa thì anh sẽ chảy nước miếng mất. Nếu để cô vợ nhỏ nhà mình thấy thì hình tượng của anh liền đi tong.
“Tiểu Lộ, anh qua bên đó giúp mọi người đã, nếu như em có chuyện gì thì cứ bảo Tiểu Tuyết qua đó gọi anh.”
“Được thôi.”
Hàn Lộ cảm thấy một mình cô cũng có thể làm xong, bèn dứt khoát thả người.
Mặt trời dần dần đi đến chính giữa, trên chiếc bàn to được dựng tạm đã bày đầy đồ ăn. Có các loại cá nhỏ chiên xốp giòn, còn có cua và bạch tuộc nướng thơm phức.
Lúc này, cầu gai và trứng hấp ở trong nồi đều đã chín, Hàn Lộ lấy ra đặt hết lên bàn. Về phần canh gà hầm bào ngư thì phải nấu thêm một lúc nữa.
Cô tranh thủ thời gian đó dùng dao găm gọt ra mười mấy cái muỗng.
Người tộc Bạch Hổ không biết dùng đũa, hẳn là có thể dùng muỗng nhỉ.
Sau khi chuẩn bị xong những thứ đó, canh gà cũng đã hầm xong. Hàn Lộ múc một miếng thịt gà ra nếm thử.
Vừa thơm vừa mềm, đã chín đến mức không thể chín hơn được nữa.
“Tiểu Tuyết, đi gọi Dương Sí và mọi người đến ăn cơm nào.”