Dương Sí nhặt một ít hạt sao biển trên tay cô cho vào miệng
Gì…
Sau khi nhai đi nhai lại hai lần, anh thế mà lại cảm thấy có hương vị như lúc ăn món tôm vàng óng đó.
Ăn cũng khá ngon đấy.
Hai người một người bóc một người ăn, chỉ trong vài phút đã ăn hết. Mặc dù nhìn con sao biển có vẻ rất lớn, nhưng mấy hạt bên trong cũng chỉ được một ít mà thôi.
Thật ra đây cũng chỉ là một món ăn mới lạ thôi, còn nói thật thì nó cũng chẳng ngon bằng món cua nướng.
“Con sao biển này quả thật nhìn rất đẹp, nếu đem nó phơi khô và treo trong sân thì chắc chắn là nhìn sẽ càng đẹp hơn nữa.”
Dương Sí chỉ là thuận miệng nói, nhưng lại như đánh trúng vào tim của Hàn Lộ.
Tại sao cô lại không nghĩ đến việc này nhỉ?
A Sí và những người khác vẫn đang còn bận xây nhà, còn cô thì lại không có việc gì làm, có thể tranh thủ làm một số việc nhỏ khác cũng được mà. Những con sao biển này rất dễ tìm, còn có các loại ốc biển cũng có đầy trong biển.
Rèm cửa, chuông gió hoặc là các đồ thủ công mỹ nghệ đều có thể làm từ chúng, làm mấy cái để trang trí cho ngôi nhà mới là vừa đẹp.
Hàn Lộ càng nghĩ lại càng hưng phấn, chờ mấy người đàn ông đã ăn uống xong và tiếp tục trở lại với công việc của họ, liền nhanh chóng thu dọn mọi thứ trên bãi biển rồi cùng Tiểu Tuyết đi xuống biển tìm kiếm một số thứ.
Tiểu gia hỏa này luôn dính chặt với cô không rời được nửa bước, cô chỉ có thể mang nó đi cùng cô xuống biển.
Vừa vặn làm lao động khổ sai cho cô luôn.
Hàn Lộ lặn xuống biển và bắt đầu chú ý tìm kiếm những con sao biển và ốc biển có bề ngoài đẹp mắt. Còn những con sao biển to như trước đó thì có lẽ cũng không dễ tìm.
Ở vùng biển cạn hầu hết chỉ có thể tìm được những con sao biển to hơn lòng bàn tay một chút, còn những con to bằng cái đầu của Tiểu Tuyết thì thật là hiếm thấy.
Nếu cô không tìm được cũng không sao, dù sao mục tiêu của cô cũng không phải là tìm bằng được những con sao biển đó. Cô tập trung tìm kiếm mấy con ốc biển và những chiếc vỏ sò thật đẹp.
Có rất nhiều bảo bối ở dưới biển, chỉ cần mỗi người có lòng kiên nhẫn, đều có thể tìm thấy bất kỳ thứ gì ở dưới đó.
Hàn Lộ đã liên tục tìm kiếm suốt nửa tiếng đồng hồ dưới biển, chiếc giỏ đeo bên hông cũng đã đầy ắp. Bên trong có một vài con sao biển màu sắc sặc sỡ, một đống vỏ ốc hoa và mười mấy con sò biển xinh đẹp, và còn có một số hòn đá nữa.
Đúng vậy, là những hòn đá.
Nhìn thấy những hòn đá đó, trong đầu Hàn Lộ bỗng nhiên nghĩ đến là có thể nhặt những hòn đá kia mang về rải đường.
Sân nhà đang được xây dựng, đêm qua Dương Sí còn nói là anh muốn dùng những tảng đá để lát nền, nhưng như vậy thì có vẻ quá đơn. Nếu nhặt những viên đá cuội này mang về rải hai bên con đường thì chắc chắn nhìn sẽ rất đẹp mắt.
Hàn Lộ một mình ở dưới đáy biển, nhặt nhạnh những thứ kia đến vô cùng hứng khởi.
Tiểu Tuyết ở trên thì chịu trách nhiệm vận chuyển về cho cô.
Ngay khi chiếc giỏ đã đầy, nó liền cắn và kéo chiếc giỏ lên trên bờ, đổ hết mấy thứ bên trong ra bãi cát, sau đó lại mang chiếc giỏ không quay trở lại đưa cho Hàn Lộ.
Bận rộn cả một buổi chiều, cô không chỉ nhặt về một đống lớn đá cuội mà còn thật nhiều thức ăn cho buổi tối. Ốc xà cừ và ngao biển nhiều như vậy, bất kể là làm món canh, chiên hay nướng đều rất là ngon.
Vỏ của chúng thì có thể tận dụng để chế tác các loại đồ mỹ nghệ trang trí.
Than ôi, cô thật là quá tuyệt vời.
Hàn Lộ vui vẻ đem tất cả thành quả kiếm được cả buổi chiều hôm nay rửa thật sạch sẽ rồi cẩn thận phân loại chúng. Nhìn lên sắc trời thấy vẫn còn sớm nên cô cũng chưa vội bảo Tiểu Tuyết đi gọi A Sí, cô ngồi trên bãi biển và bắt đầu dùng dao nhọn lấy thịt ốc ra.
Nhìn thì thấy có khá nhiều con ốc biển, nhưng lượng thịt ốc lấy ra được lại không nhiều lắm, sau khi loại bỏ phần nội tạng bị đắng, ước chừng cũng còn khoảng năm cân thịt.
Lại lấy thêm thịt của những con sò tươi kia thì cũng chỉ tạm đủ ăn.
Hàn Lộ xách hai túi lớn trở lại chỗ họ đã dựng bếp, không ngờ vừa lúc gặp được mấy người Hợp Thụ đang chuẩn bị quay về lại tộc Bạch Hổ.
“Mọi người ăn xong rồi hãy về, tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, sau khi nhóm lửa là sẽ nấu xong nhanh thôi.”