Hàn Lộ gắp một miếng cá vàng thơm ngon, rồi và một miếng cơm lớn vào miệng. Cảm giác hương vị đầy đủ đó, mùi cơm chín thơm nồng quen thuộc đó, đều làm cho người ta có cảm giác muốn chảy nước mắt.
Leng keng một tiếng, hạt giao châu lăn xuống trên bàn, làm cho Cáp Nhĩ sợ đến mức muỗng canh trong tay rơi thẳng vào trong chén cơm.
Tại sao mới ăn một miếng cơm mà đã khóc rồi?
Cơm rất khó ăn sao?
“Tiểu Lộ, hay là đừng có ăn cơm nữa nhé?”
Dương Sí cũng đau lòng quay đầu hỏi cô có cần đem cơm cất đi chỗ khác không.
Hàn Lộ lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe cười nói: “Mẹ ơi con không sao đâu, đó là do con thích quá thôi. Cơm rất ngon.”
Đại khái là bởi vì mang thai nên cô phát hiện ra tâm tình của mình rất thất thường, nhất là rất dễ thức giận, cũng rất dễ khóc. Nhưng mẹ vẫn luôn bao dung cô, còn A Sí thì…cũng là tất cả mọi chuyện đều chiều theo ý cô.
Mặc dù điều kiện ở đây không tốt giống như ở thời hiện đại nhưng cô vẫn không hề cảm thấy hối tiếc khi ở lại chỗ này.
“Ăn cơm ăn cơm, ăn no rồi còn phải làm rất nhiều việc nữa. Mẹ, mẹ ăn thêm chút cá nữa đi. A Sí, anh uống thêm canh nhiều vào.”
Rất nhanh Hàn Lộ đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, gắp thức ăn cho Cáp Nhĩ, lại múc canh cho người đàn ông của mình. Sau khi chăm sóc hai người kia xong mới trở về lại chỗ của mình tiếp tục ăn cơm.
Ô ô ô…Cơm thật sự là quá ngon.
Dương Sí bị một trận mưa nắng thất thường làm cho cả người mơ hồ, uống một chén canh vào bụng rồi cũng cảm thấy không yên lòng, thỉnh thoảng phải liếc nhìn hai mắt của cô.
Cô vợ nhỏ của mình hình như là rất thích ăn cơm, mỗi lần cô nhai một miếng là hai mắt đều sẽ híp lại, anh có thể nhìn ra được tâm tình của cô ấy cực kỳ cực kỳ tốt.
Như thế thì tốt.
Nhìn thấy cô thích nó như vậy, Dương Sí cảm thấy hai thàng trời mình bôn ba mệt nhọc ở trên đường kỳ thật cũng đáng giá.
Bữa cơm này Hàn Lộ ăn liên tục hai chén cơm khô, ăn đến mức no căng cả bụng. Ăn xong cô đi dạo vòng quanh nhà rất lâu mới cảm thấy thoải mái được. Đến lúc chạng vạng tối, cô cùng với Dương Sí đi đến nhà kho phát hiện thấy mấy túi gạo cùng với khoai tây, tâm tình cực kỳ vui vẻ, vui đến mức quên mất mình vừa mới ăn no, lại quấn lấy người đàn ông của mình bắt anh nướng cho mình hai củ khoai tây.
Kết quả là…
Đến lúc này mới thật sự là căng bụng, mãi cho đến tận buổi tối cả người cũng đều không thấy thoải mái.
Cáp Nhĩ coi Hàn Lộ như là con gái của mình, nhìn cô mà thật sự cảm thấy đau lòng, cũng không tiện trách cô thèm ăn, ngược lại bà lại lẩm bẩm trách con trai mình một trận, trách anh không thể khuyên vợ được một chút.
Dương Sí thật sự là dở khóc dở cười.
Anh làm sao có thể khuyên cô được chứ, không cho cô ăn thì cô liền khóc liền tức giận, anh biết làm sao đây?
Trước kia cô vợ nhỏ mặc dù cũng thích ăn, nhưng khi đó cô ấy cũng không đến mức vì không được ăn liền rơi nước mắt. Còn bây giờ thì, thật sự là không thể trêu chọc cô ấy nổi.
Dương Sí lại vừa bưng nước vừa xoa mấy huyệt đạo cho cô, đến tận nửa đêm, cô vợ nhỏ rốt cuộc mới cảm thấy thoải mái hơn, anh cũng mới có thể đi ngủ được một giấc.
Buổi sáng Hàn Lộ vừa nghe thấy tiếng gà gáy liền ngồi dậy bước ra khỏi giường, hoàn toàn không còn bộ dáng mệt mỏi tối hôm qua, lại khôi phục tinh thần.
Vừa thoải mái được một chút thì cô lại không chịu ngồi nhàn rỗi, lại muốn làm bột khoai lang.
Thật ra thì từ một tháng trước, mấy dụng cụ xay bột thì đã được làm xong hết rồi, chỉ là muốn đem nhiều khoai lang như vậy xay ra thành bột mà nói thì với thể lực của cô và Cáp Nhĩ cũng là hơi khó khăn.
Nhất là bây giờ cô không thể làm mấy động tác tốn sức lực nữa, cho nên mấy dụng cụ đều được đặt ở trong kho, đợi A Sí trở về mới bắt tay vào làm được.
Bây giờ A Sí đã trở lại, công việc làm bột đã có thể bắt đầu được rồi.
Tuy nhiên cả hai tháng nay A Sí cũng phải bôn ba khắp nơi rất mệt mỏi, cô cũng thương người đàn ông của mình nên lúc bắt đầu cũng không gọi anh, để cho anh được ngủ thêm một lúc nữa đã.
Để làm ra bột, trước tiên là phải rửa sạch khoai lang.
Công việc này thì để cho cô tự mình làm là được rồi.