Thời gian này chính là lúc thủy triều rút xuống, có lẽ mẹ đã đi ra bờ biển để tìm bắt hải sản rồi. Hàn Lộ liền ngồi một mình ở trong sân rửa sạch sẽ toàn bộ số khoai lang trong nửa giờ đồng hồ.
Sau khi rửa được hết hai giỏ, trên lầu có tiếng động truyền đến, chỉ một lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đi xuống lầu.
Hàn Lộ vừa quay đầu lại nhìn liền đối mặt với một nụ cười rạng rỡ.
“A Sí anh dậy rồi à? Có đói bụng không? Trong bếp có trứng mẹ mới chưng đấy.”
Dương Sí nhíu mày, bước đến nắm lấy tay cô. Bàn tạy lạnh buốt thấu tới tận xương, so với băng giá trong mùa đông cũng không hề kém một chút nào.
“Tại sao lại không đợi cho anh ngủ dậy rồi làm, em xem bàn tay em này, đã bị đông lạnh thành cái dạng gì rồi này.”
“Không sao mà, em có thấy lạnh chút nào đâu. Chỉ cần ngồi rửa mấy củ khoai lang thôi, không mệt chút nào cả. A Sí anh đi ăn một chút gì đó trước đã, ăn xong rồi nhờ anh làm mấy thứ.”
Dương Sí lắc đầu, không nghe lời cô bảo vào phòng bếp lấy đồ ăn mà anh dùng sức kéo Hàn Lộ đứng lên, vừa ôm vừa kéo cô đi cùng anh vào trong phòng bếp.
“A Sí! Anh…”
“Những công việc này để cho anh làm là được rồi, em ngoan ngoãn cho anh một chút đi, em muốn cái gì thì cứ nói để cho anh làm là được rồi.”
Dương Sí ôm người bước vào trong phòng bếp, còn thuận tay khép cửa lại, sau đó bưng một chén canh trứng gà ngồi xuống bên cạnh cửa ăn. Hàn Lộ chỉ có thể dở khóc dở cười buông bàn chải ở trong tay mình xuống, thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh đợi anh ăn xong.
Một lát sau, cửa ở trước sân mở ra, Cáp Nhĩ vội vàng bước vào trong mang theo một giỏ hải sản mà bà ấy mới bắt được ở ngoài bờ biển.
Nhìn thấy một đống khoai lang đã được rửa sạch sẽ ở trong sân, bà ấy còn tưởng rằng con trai mình dậy sớm để rửa nữa chứ.
“A Sí?”
Dương Sí vội vàng ăn thật nhanh cho hết canh trứng ở trong chén, dạ một tiếng rồi mở cửa ra.
“Mẹ à?”
“Số khoai lang này là con rửa à?”
Hàn Lộ thầm nghĩ không tốt rồi, lập tức đưa tay chọc chọc ở sau lưng người đàn ông của mình, nhỏ giọng nói: “Anh nói là anh rửa đi.”
Kết quả là cô còn chưa kịp dứt lời, Dương Sí đã theo bản năng mở miệng:
“Là Tiểu Lộ rửa…”
Tốt lắm, mới sáng sớm, anh lại sắp bị mắng một trận nữa rồi.
Cáp Nhĩ này, Hàn Lộ đã ở chung với bà ấy trong một thời gian dài như vậy, trong lòng bà ấy nghĩ như thế nào cô đều hiểu rất rõ. Bây giờ cô đang mang thai đứa bé, ở trong lòng bà ấy mình bây giờ cũng giống như một con búp bê bằng sứ mong manh dễ vỡ khắp nơi cần phải được bảo vệ che chở. Bây giờ nhìn thấy mình rửa nhiều khoai lang như vậy, chắc chắn bà ấy sẽ nổi giận.
Quả nhiên, A Sí vừa nói xong, Cáp Nhĩ lập tức nổi giận làm ầm một trận ở trong sân, thuyết giáo cho anh một bài.
Đối với Hàn Lộ lại ấm áp như gió mùa xuân.
Người nào không biết nhìn vào còn tưởng rằng Hàn Lộ mới là con ruột còn Dương Sí là đứa con nhặt được ở ngoài đường.
Hàn Lộ phải cố gắng xen vào nhiều lần mới cắt ngang lời bà ấy được, lại giúp cho Dương Sí giải thích rõ ràng. Lúc này Cáp Nhĩ mới chịu dừng lại.
Sau khi vào bếp, bà ấy đặt giỏ hải sản xuống liền cầm lấy bàn chải giao cho con trai mình. Chuyện làm bột khoai lang thì bà ấy cũng biết.
“Nếu con đã về rồi thì không có lý nào mấy chuyện này lại để cho Tiểu Lộ tự mình làm được.”
Trong tộc Bạch Hổ, mấy công việc thể lực vốn là do đàn ông phải làm.
Dương Sí không nói hai lời lập tức cầm lấy bàn chải ngồi lên chỗ mà cô vợ nhỏ của mình ngồi lúc trước, cầm khoai lang lên rửa sạch. Hàn Lộ thì ngồi ở bên cạnh anh, cùng anh nói về những chuyện lúc anh đi ra ngoài.
“Tối hôm qua em quên hỏi anh, đoạn đường này anh đi đến tộc Đại Hùng có thuận lợi không? Có bị thương gì không?”
Động tác trên tay Dương Sí dừng lại, theo bản năng trả lời: “Dọc theo đường đi cũng thuận lợi lắm, không bị thương gì hết.”
Cho dù là có thì cũng tuyệt đối không thể nói ra được. Mọi chuyện đều đã qua rồi, còn nói ra làm gì nữa, nói ra còn làm cho cô vợ mình còn phải khó chịu thêm.