Một đống khoai lang giã nát vụn, ngay cả trong không khí cũng phiêu đãng mùi thơm của khoai lang.
Những chuyện tiếp theo không cần đến Dương Sí nữa, cho nên sau khi ăn cơm trưa xong anh liền rời khỏi đảo đi tới tộc Bạch Hổ. Hàn Lộ thì cùng với Cáp Nhĩ dựng giá đỡ, múc khoai lang đã giã nhuyễn vào trong lưới lọc, sau khi thêm nước khuấy đều, nước lọc ra được đựng vào trong một cái bình đá.
Công việc này tính ra cũng không mệt mỏi lắm, mẹ chồng nàng dâu người thì phụ trách bên giá lọc, người thì phụ trách múc nước khuấy bột, làm đến mức hăng hái quên cả thời gian.
Sau gần hai giờ bận rộn, số khoai lang giã nhuyễn đã được lọc thành nước hết, để ra được ba bình đá lớn nước lọc bột khoai lang.
Ba bình đá lớn này sẽ được thay nước thêm vài lần nữa, sau đó bột lắng xuống ở bên dưới chính là bột khoai lang thành phẩm mà Hàn Lộ cần. Có bột này rồi, cô có thể làm miến, bốn bỏ thành năm là có thể làm mì ống.
Nghĩ đến việc nấu một nồi hải sản lớn, lại thêm mấy sợi miến mềm mịn, hút một cái, cảm giác kia thật là…
Không được nghĩ nữa, lại chảy nước miếng rồi.
Bây giờ bột vẫn chưa được lắng xuống, nghĩ đến mấy cái đó cũng vô dụng. Tuy nhiên, cô có thể làm mấy loại đồ ăn khác giải thèm cũng được mà.
“Mẹ, chúng ta tới làm đồ ăn ngon đi!”
Cáp Nhĩ đối với Hàn Lộ có thể nói là muốn gì được nấy, cô muốn ăn cái gì, chỉ cần thứ đó có thể ăn được là sẽ không có chuyện Cáp Nhĩ không đồng ý.
Thế là mẹ chồng nàng dâu sau khi chuyển ba bình đá đựng nước lọc khoai lang kia đến bên vách tường, liền hưng phấn dẫn nhau đi vào trong nhà kho.
So với khoai lang, khoai tây hiển nhiên càng làm cho Hàn Lộ cảm thấy vui vẻ hơn.
Tính ra thì cô cũng là một người thích ăn ngọt.
Tối hôm qua sau khi nhìn thấy một đống khoai tây ở trong nhà kho, trong đầu cô đã nghĩ ra một đống lớn mấy món ăn làm từ khoai tây.
Khoai tây sợi, khoai tây nướng, bánh khoai tây, khoai tây nghiền, gà hầm khoai tây! Ôi, còn cả khoai tây chiên nữa!
Quả thực khoai tây có thể làm ra được rất nhiều món ngon.
Khoai tây nướng tối hôm qua cô đã ăn rồi, mặc dù mùi rất thơm nhưng nó cũng làm cho bụng cô phải khó chịu rất lâu. Hàn Lộ có chút bóng ma tâm lý, tạm thời không có ý định ăn khoai tây nướng nữa. Cô mang theo một đống khoai tây đi vào trong nhà bếp, chuẩn bị làm món khoai tây chiên và khoai tây nghiền.
Cáp Nhĩ không biết làm hai món này, ở bên cạnh vừa xem vừa học cách làm, thuận tiện giúp Hàn Lộ một tay.
Kỳ thật hai món này cũng rất dễ làm. Khoai tây chiên ấy mà, chỉ cần gọt vỏ cắt ra thành từng cọng, để cho ráo nước rồi cho vào trong dầu chiên lên là được. Còn khoai tây nghiền thì cần gọt vỏ, hấp chín rồi nghiền nát, cho thêm một chút mỡ lợn và muối vào xào, thêm một chút hành lá nữa là có thể múc ra ăn được rồi.
Đương nhiên món khoai tây nghiền đơn giản ở đây không thể so sánh với khoai tây được nghiền nhuyễn như ở thời hiện đại được. Tuy nhiên Hàn Lộ đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi. Có thể ăn được một bát khoai tây nghiền có dầu, có hành lá ở trong thời đại này như vậy đã tốt lắm rồi.
“Mẹ, mẹ nếm thử không? Thơm lắm đấy!”
Hàn Lộ xúc một chén lớn đưa đến cho Cáp Nhĩ đã rút lửa tắp bếp. Mình cũng múc một chén lớn ngồi ở cửa phòng bếp bắt đầu ăn.
Hương thơm đặc trưng của khoai tây xào với mỡ lợn cộng với mùi thơm của hành lá, vừa ngửi mùi đã thấy rất ngon miệng rồi. Lại ăn thêm một miếng nữa, mẹ chồng nàng dâu lập tức bị hương vị mềm mại kia chinh phục.
“Thơm quá, ăn ngon quá đi!”
Cô nấu cả một nồi lớn, vốn còn nói là để lại cho Dương Sí một chút, kết quả là hai người ăn cao hứng quá, trong nồi ngay cả một miếng cháy cũng không còn.
Hàn Lộ nấc một cái, xoa xoa bụng, ăn no quá rồi. Lúc này cô mới nhớ tới người đàn ông đã đi ra ngoài của mình. Lại nhìn cái nồi còn sạch hơn cả cái chén kia, lại nhìn mấy cọng khoai tây chiên vụn còn sót lại, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.
“Mẹ à, A Sí vẫn chưa ăn, chúng ta lại làm thêm một phần cho anh ấy nhé?”
Cáp Nhĩ ăn cũng không ít hơn Hàn Lộ chút nào, nghĩ đến phần của con trai hơn một nửa là do mình ăn hết, mặt già đỏ lên, vội vàng đáp: “Để mẹ, mẹ sẽ làm cho nó.”
“Làm gì thế?”
Người chưa đến mà tiếng nói đã đến trước rồi.
Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, Dương Sí trở về rồi.