Cô cũng không còn nhớ rõ lòng bàn tay mình đã bị rách da bao nhiêu lần, dù sao thì rách xong lại lành, lành rồi lại rách, chịu đau nhiều lần rồi cũng thành quen.
Trước mắt đây là lần có khả năng thành công nhất của cô, Hàn Lộ cũng không dám qua loa đại khái, ánh mắt nhìn chòng chọc vào ngay chỗ đang còn bốc khói, động tác ở trên tay cũng không dám dừng lại, chà xát càng lúc càng nhanh.
Cái lỗ nhỏ ban đầu ở phía trên thanh gỗ lúc này đã bị khoan thành một lỗ rất to, chỗ bốc khói lúc này chính là từ những mảnh vụn gỗ bị khoan ra ngoài. Chỉ cần mấy cái này có thể bốc lên được ngọn lửa thì coi như cô đã thành công được một nửa rồi.
Đây đã là lần thứ tám cô thử hôm nay, mấy lần trước đều thất bại. Nếu lần này mà không thể thành công nữa thì cô cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ mà thôi. Bởi vì mặc dù vết thương ở trong lòng bàn tay có thể tự lành được nhưng cảm giác đau nhức ở cánh tay thì lại không có cách nào để giảm bớt.
Chà xát lâu như vậy rồi, hai cánh tay của cô đã sớm không thể chịu nổi nữa. Hàn Lộ có thể dự đoán được, ngày mai hai cánh tay của mình gần như trở thành tàn phế.
“Ông trời phù hộ…Nhất định phải thành công!”
Cô thật sự là cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn được nữa, ngay cả mặt cũng không dám cúi xuống quá mức, sợ mồ hôi từ trên mặt cô nhỏ xuống đó sẽ làm tắt mất tia lửa mới bùng lên.
Cứ như vậy kiên trì chà xát thêm khoảng chừng sáu bảy phút, rốt cuộc cô cũng đã thấy tia lửa bùng lên!
Một tia lửa nho nhỏ này ở trong bóng đêm tối tăm vô cùng dễ thấy, Hàn Lộ lập tức rút thanh gỗ ra, đem mấy mảnh vụn gỗ có tia lửa cẩn thận đổ lên trên đống bùi nhùi bằng cỏ khô.
Mấy vụn cỏ khô cũng nhanh chóng bắt theo tia lửa, nhưng vẫn còn chưa đủ, ngọn lửa phải thực sự bùng lên mới xem như thành công.
Hàn Lộ cầm khối cỏ khô kia nhẹ nhàng thổi một hơi, cô sợ nếu như mình thổi mạnh quá thì sẽ đem một ít tia lửa mà mình đã mệt muốn chết mới có được kia thổi cho tắt ngúm.
Cứ thổi như vậy khoảng chửng nửa phút sau, nhúm cỏ khô bắt đầu bốc khói, do Hàn Lộ để mặt mình quá gần nên khó tránh khỏi việc hít quá nhiều khói vào trong mũi, đương nhiên là bị sặc.
Mặc dù trong người cảm thấy hơi khó chịu nhưng cô vẫn cực kỳ vui mừng.
Nếu như nói khoan ra được tia lửa là thành công được một nửa, thì bốc khói lên chính là thành công hơn một nửa rồi. Hai mắt Hàn Lộ rưng rưng tiếp tục thổi thêm mấy hơi nữa, ánh lửa màu cam sáng ngời trong nháy mắt chiếu sáng rõ lên khuôn mặt cô.
Khi ngọn lửa bùng lên, một nhúm cỏ khô kia hiển nhiên không đủ để đốt lửa. Mắt thấy lửa sắp cháy sạch, Hàn Lộ vội vàng đem nhúm cỏ khô kia để vào trên đống cỏ khô đã chuẩn bị sẵn ở trên mặt đất, lại lấy thêm một nắm lá khô cùng với mấy nhánh cây đặt lên trên.
Tiếng nổ lách tách không ngừng từ trong đống lửa truyền ra, lúc này cô mới thực sự thả lỏng tâm tình.
Cuối cùng thì cũng có lửa!
Thật sự là không hề dễ dàng một chút nào, hai cánh tay của cô bây giờ vừa đau nhức vừa tê dại, hiện tại chỉ sợ cho dù là bảo cô bóc hạt dẻ thì cô cũng không thể cầm lên được.
Hàn Lộ ngồi ngẩn ngơ một hồi lâu rồi cố gắng ngồi dậy, chịu đựng cảm giác đau buốt ở hai cánh tay, tự xoa bóp một lúc rồi đứng lên.
Lúc này phía chân trời chỉ còn lại một chút ánh sáng màu đỏ sậm, cô phải tranh thủ thời điểm còn nhìn thấy một chút ánh sáng để đi nhặt thêm củi trở về. Nếu không thì đợi một lúc nữa lửa mà cô phải vất vả lắm mới nhóm lên được tắt đi thì có lẽ cô thật sự sẽ khóc mất.
Nghiêm túc mà nói, đêm nay là đêm đầu tiên Hàn Lộ đi tới phiến lục địa xa lạ này mà phải một mình qua đêm.
Còn trước đó thì hoàn toàn không tính, bởi vì dù sao lúc đó sơn động mà cô ở cùng với sơn động mà Dương Sí ở cũng là cách một cái vách núi mà thôi.
Bây giờ mới thực sự là qua đêm một mình.
Không có dã thú, không có ruồi muỗi, chỉ có gió biển thổi tới mang theo vị mặn và tanh nồng nhàn nhạt, cùng với cả một bầu trời lấp lánh ánh tinh quang.
Hàn Lộ đột nhiên rất có tâm tình, cô nướng mấy hạt dẻ ăn để chúc mừng.
Tuy nhiên không hiểu vì sao, khi ăn mấy hạt dẻ nướng thơm ngào ngạt mà cô lại rơi nước mắt….