Sau khi khóc xong một trận, trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Những con người và sự việc trong thời hiện đại kia, tất cả đều chôn sâu vào trong tận đáy lòng.
Có một câu nói là nhập gia tùy tục, nếu như cô đã xuyên không tới đây rồi thì phải cố gắng sinh sống yên ổn ở chỗ này. Ông nội ở trên trời có linh, nhất định cũng muốn nhìn thấy cô vui vẻ sống qua ngày.
Hàn Lộ sắp xếp lại tâm tình của mình, từ trong đống lửa kia rút ra một thanh củi đang cháy soi trên mặt đất, yên lặng nhặt hết toàn bộ những hạt nước mắt cô vừa khóc ra lên.
Lúc cô khóc thì không cảm thấy gì cả, nhưng đến lúc nhặt lên rồi mới phát hiện là số lượng không hề ít, thế mà cô lại có cảm giác mình khóc cũng không quá lâu. Một vốc hạt châu nho nhỏ này được Hàn Lộ để chung với bốn hạt châu lúc trước vào cùng một chỗ.
Cũng không biết mấy cái này có tác dụng gì, cứ cất ở đó cái đã rồi tính sau.
Sau khi cất kỹ cái giỏ, cô mới nằm lên cái giường bằng cỏ khô mà cô mới làm ngày hôm nay. Nói thật là cảm giác cực kỳ không thoải mái, bởi vì trên người cô lúc này ngoại trừ áo ngực ra thì chỉ là da thú, kỳ thật có một mảng lớn da thịt bị lộ ra bên ngoài.
Cứ như thế mà trực tiếp tiếp xúc với mấy đống cỏ khô thô ráp, thật sự ngứa ngáy vô cùng. Cô luôn cảm thấy khi mình xoay người, mấy lá cỏ khô kia có thể cắt đứt da thịt của mình.
Tuy nhiên cô thực sự quá mệt mỏi, sau khi nằm xuống cũng không muốn động đậy nữa. Cô nghĩ thầm, rách da thì cứ rách da đi, dù sao thì năng lực tự chữa lành vết thương của cô cũng rất tốt, có rách như thế nào cũng không chết được.
Đêm nay giấc ngủ của Hàn Lộ cũng là mơ mơ màng màng, trong lòng cứ lo sợ lửa sẽ bị tắt nên cũng không dám ngủ quá say.
Đến lúc trời tờ mờ sáng, cô liền tỉnh táo lại. Cô thử giật giật cánh tay mình, phát hiện hai cánh tay mặc dù còn hơi nhức mỏi một chút nhưng cũng không quá thê thảm như trong tưởng tượng của mình.
Vừa nghĩ đến những chuyện mình cần phải làm hôm nay, cả người Hàn Lộ giống như được uống máu gà, lập tức kích động hẳn lên.
Buổi tối hôm qua cô đã lên kế hoạch những việc cần phải làm hôm nay. Trước tiên cô cần phải đi vòng quanh bãi biển một lần, xem ở phía bên kia chỗ bị vách núi chặn lại là cái gì, thuận tiện còn quan sát xem thử nguồn tài nguyên hải sản ở đây thế nào. Còn có quy luật thủy triều lên xuống ở đây nữa, những thứ này nhất định đều phải nắm cho rõ.
Đương nhiên cô còn cần phải xem thử địa hình ở chỗ này, nhìn xem có thể tìm được một chỗ nào thích hợp để cô sinh sống hay không.
Bình thường ngư dân sinh sống bên bờ biển nói sợ cái gì, thì khẳng định chính là sợ bão. Cho nên nếu nói muốn ở lại đây lâu dài, vậy thì tìm một nơi có thể chắn gió che mưa là một nhiệm vụ cực kỳ cần thiết.
Hàn Lộ ở trên giường bằng cỏ khô trở mình ngồi dậy, trước tiên cô nhìn xuống đống lửa. Đốt cả một đêm, mặc dù đến nửa đêm cô đã thêm rất nhiều củi vào nhưng đống lửa vẫn bị tắt. Nhưng than ở phía dưới vẫn còn cháy, chỉ cần đặt một ít lá khô lên trên, thổi vài hơi là ngọn lửa có thể bùng lên lại.
Cô nhẩm tính thời gian mà đại khái mình sẽ rời đi, sau khi nhóm lửa trở lại thì cô dựng thêm hai khúc gỗ lớn nhặt được vào đó.
Có thể giữ được ngọn lửa thì tốt, nếu thực sự bị tắt đi thì cô cũng không còn cách nào. Bởi vì cô cũng không có khả năng cứ ở lại đây để canh giữ ngọn lửa. Dù sao thì cô đã một lần chà xát thành công đốt ra được đống lửa này thì cũng có thể làm được lần thứ hai, chỉ là phải chịu khổ thêm một chút nữa mà thôi, cô cũng không quan tâm.
Sau khi Hàn Lộ chuẩn bị đống lửa xong xuôi, cô lại dọn dẹp mấy cành lá khô dễ cháy ở xung quanh. Mặc dù lúc này trời không có gió, nhưng ở bên bờ biển, có ai biết khi nào thì gió sẽ nổi lên đâu.
Thu thập tất cả mọi thứ xong, cô cầm lấy giỏ của mình rồi chuẩn bị xuất phát. Tuy nhiên chưa đi được bao xa, cô chợt nhớ đến dáng vẻ sợ hãi của Hợp Khương khi kể với mình về vụ cháy rừng. Hàn Lộ quay đầu nhìn lại, nhìn vị trí mà mình đang tạm thời đặt chân kia, rồi lại nhìn khu rừng ở cách đó không xa, suy nghĩ một chút rồi thở dài, đành quay trở lại dập tắt đống lửa.