Không sợ việc lớn, chỉ sợ việc không may.
Nếu chẳng may có một cơn gió thổi tàn lửa vào trong khu rừng cây cối rậm rạp như vậy thì làm sao mà xử lý cho được? Đến lúc đó coi như mình sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Đã đau thì cứ đau một chút đi.
Hàn Lộ lấy cát dập lửa, lại lấy hai thanh cây nhỏ làm thành một đôi đũa gắp từng viên than ở bên dưới ra, chôn vào cái hố ở bên cạnh mà cô vừa mới đào xong. Có số than củi này ở đây, sau này khi khoan gỗ nhóm lửa thì lấy một ít tro than này ra rắc vào trong lỗ khoan, lúc đó sẽ dễ bắt lửa hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Xử lý xong đống lửa, cô lại cẩn thận kiểm tra thêm một lần nữa, sau khi xác định không còn tai họa ngầm nào nữa mới vác cái giỏ rời đi.
Lúc này mặt trời vẫn chưa ló dạng, thời gian vẫn còn sớm. Hàn Lộ vừa ăn hạt dẻ vừa đi đến bãi biển. Ngày hôm qua lúc cô đến đây đã cẩn thận đánh dấu lại vị trí của mực nước biển, lúc ấy nước biển đã tràn qua không ít bãi đá ngầm, mà lúc này, tất cả đá ngầm đều lộ ra.
Thủy triều đã xuống!
Đây là một tin tức không thể nào tốt hơn được nữa!
Thời điểm thủy triều xuống, nước sẽ rút đi rất nhanh, vì vậy những loài động vật biển có vỏ chậm chạp như ngao, sò, hến sẽ bị mắc lại trên bãi cát hoặc bên trong bãi đá ngầm.
Đương nhiên, còn có mấy loài cua nữa. Nếu như may mắn thì còn có thể bắt được cá và tôm bị mắc kẹt ở trong mấy vũng nước nông.
Trước khi xuyên không tới đây, mỗi khi đến lúc này, ông nội của cô sẽ cùng với mấy người cùng nghề dẫn theo cô cùng đi trên bờ biển để tìm bắt hải sản.
Tìm mấy con cua, đào hến, móc mấy con ngao sò, chỉ mất thời gian hai hoặc ba giờ đồng hồ đã có thể bắt được hơn nửa thùng. Nếu bán đi tất cả thì ít nhất cũng có thể thu được mấy trăm tệ. Hơn nữa cùng với nguồn thu được từ việc thả lưới, thả lồng bè trên con thuyền đánh cá cũ, tính ra thu nhập của cô cùng với ông nội cũng khá cao.
Tuy nhiên đến lúc này, những tờ tiền giấy kia đã trở thành mây bay.
Hàn Lộ nuốt xuống miếng hạt dẻ cuối cùng, duỗi thẳng lưng, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Ngày hôm nay nếu đã trùng hợp để cho cô gặp được thủy triều rút sớm như vậy, vậy thì mấy kế hoạch trước đó có thể để từ từ rồi làm cũng được, trước mắt thì việc tìm thức ăn vẫn là quan trọng hơn.
Với thời tiết như thế này, hải sản bắt lên rất nhanh hỏng, nhưng điều này cũng không thể làm khó được cô. Phải biết rằng, lúc trước ở trong nhà vào mấy ngày lễ tết, mấy con tôm khô cá khô lấy ra tặng họ hàng thân thích đều là do chính cô tự tay làm.
Lưu trữ bảo quản hàng hải sản là một trong những kỹ năng cần thiết của một ngư dân bám biển.
Hàn Lộ tràn đầy phấn khởi quay trở lại lấy một cây gậy gỗ nhỏ rồi bắt đầu đi dọc theo bãi cát để tìm kiếm.
Bình thường trên bờ cát đều có rất nhiều ngao biển, thỉnh thoảng cũng sẽ có mấy con ghẹ xanh ẩn núp ở dưới bãi cát. Chỉ cần mắt tinh một chút là sẽ tìm được chúng.
Chưa đi được mấy bước, cô đã nhìn thấy mấy cái bong bóng khí nho nhỏ do con ngao thổi ra. Cô dùng tay không đào mấy cái, rất nhanh đã đào ra được một con ngao biển rất lớn.
Con ngao biển hay còn gọi là sò biển, thịt của nó rất ngon, lại giàu chất dinh dưỡng. Cho dù là để xào rau hay nấu canh, hương vị cũng ngon vô cùng.
Lúc ông nội cô về già thích nhất là được uống canh đậu phụ nấu cùng với ngao biển. Cho hơn mười con ngao biển vào trong nồi, cho thêm nước, thả vào đó mấy miếng đậu phụ non, nêm một chút muối. Ngay cả bột ngọt cũng không cần cho thêm, khi nấu xong chỉ rắc vào trong đó mấy cọng hành lá nữa là sẽ được một tô canh hết sức ngon miệng.
Vào mùa hè uống món canh này không chỉ thanh nhiệt còn có thể hạ hỏa, thực sự là một món ăn tốt.
Hàn Lộ phản xạ có điều kiện nuốt mấy ngụm nước bọt trong miệng, cầm lấy con ngao biển khua ở trong nước biển, đến khi rửa sạch toàn bộ bùn cát dính ở trên vỏ của nó rồi mới bỏ vào trong giỏ.
Có một con ngao biển này làm cơ sở, trong lòng của cô lập tức trở nên yên ổn hơn rất nhiều.
Trước đó quả thật cô cũng rất sợ hãi, sợ rằng hải sản ở nơi này đều có dáng vẻ xa lạ, nếu như cô không thể nhận ra được nó là loài gì thì ai còn dám bỏ vào miệng ăn. Lỡ chẳng may ngộ độc mà chết chẳng phải là quá oan uổng sao?