Cũng may cái đầu tiên mà cô thu hoạch được ở nơi này chính là một loài mà cô quen biết đã lâu, Hàn Lộ trong lòng trấn định, tiếp tục công cuộc tìm kiếm trên bãi cát.
Ở phía bên này Hàn Lộ thảnh thơi, tất cả mọi việc đều thuận lợi, nhưng Dương Sí ở bên kia thì lại không quá thuận lợi.
Mất một ngày hành trình, khó khăn lắm mới tới được vùng đất của bộ tộc Man Ngưu, cũng gặp được tộc trưởng tộc Man Ngưu. Thế nhưng thái độ của ông ta phải nói là ý vị sâu xa vô cùng.
Dương Sí nói rõ với ông ta ý đồ của mình khi đến đây, nhưng ông ta không nói rằng ông ta sẽ đồng ý, cũng không hề nói rằng sẽ cự tuyệt, chỉ nói không gần không xa rồi dần dần sẽ đem đề tài kéo xa ra.
Sau khi vòng vo mấy lần, Dương Sí liền đem mấy lời ý định kết minh nuốt ngược trở về, chỉ nói là bản thân mình mang đến mấy tấm da thú kia để làm giao dịch.
Vừa nhắc đến cái này thì Ngưu Lực liền sảng khoái đáp ứng, nhanh chóng đem mấy đồ vật mà bộ tộc của ông ta muốn giao dịch lấy ra, hai bên trao đổi hàng hóa.
Đồ vật đã giao dịch xong, chuyện kết minh thì lại không thể bàn bạc tiếp, Dương Sí cũng không muốn tiếp tục ở lại trong vùng đất của tộc Man Ngưu nữa.
Dù sao chuyện quan trọng nhất của anh ta chính là đến chỗ này để tìm kiếm một vùng đất sinh sống mới cho bộ tộc của mình, còn bộ tộc Man Ngưu có chịu kết minh hay không cũng không phải là chuyện quan trọng.
Tuy nhiên sau khi biết được Dương Sí muốn dẫn đội ngũ của mình rời đi, phản ứng của Ngưu Lực lại trở nên vô cùng kỳ quái. Ông ta thế mà lại nhiệt tình mời người của tộc Bạch Hổ lưu lại, ở trong bộ tộc của ông ta thêm mấy ngày.
“A Sí, tôi luôn cảm thấy lão Ngưu Lực này đang có ý định quỷ quái gì đó.”
Đại Sơn không đồng ý ở lại.
Dương Sí nhíu mày, cũng không đồng ý.
Trong kiếp trước anh ta đã từng qua lại với Ngưu Lực rất nhiều lần. Ngưu Lực cũng không phải là một người có nhiều tâm kế.
Trái lại, trong số những người tộc trưởng mà anh ta quen biết, ông ta lại là người mềm yếu dễ bắt nạt nhất.
“Ông ta đã muốn giữ chúng ta ở lại, khẳng định là có mục đích gì đó. Nhưng mà hẳn không phải là có tâm tư xấu xa gì đâu. Chúng ta trước tiên cứ lưu lại một đêm xem thế nào đã, vừa lúc mấy ngày nay chúng ta cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, trên người anh vẫn còn mang theo mấy vết thương đấy!”
A Mạn cảm thấy đau lòng cho người đàn ông của mình, cũng phụ họa khuyên nhủ anh ta. Còn mấy người khác cũng quen nghe theo sự sắp xếp của Dương Sí nên cũng quyết định ở lại.
Ngưu Lực nhanh chóng sắp xếp cho bọn họ được vào ở trong một sơn động tốt nhất. Mấy người khác cảm thấy hơi mệt mỏi nên đều dựa vào vách núi dưỡng thần. Dương Sí lại cảm thấy không thể yên lòng, dứt khoát đứng dậy bước ra khỏi sơn động.
Vùng đất mà tộc Man Ngưu đang sinh sống rất lớn, cảnh sắc cũng rất đẹp, còn vùng đất mà tộc Bạch Hổ đang sinh sống hiện nay ngay cả một nửa cũng chưa bằng bên này, thực sự nhìn mà lòng thấy chua xót.
Sau khi vụ cháy rừng lần thứ hai xảy ra, số người ở trên vùng đất này sẽ càng ngày càng ít đi. Một mảng lớn rừng rậm bị thiêu rụi khiến cho tất cả các bộ tộc xích lại gần nhau hơn.
Khi đó giữa các bộ tộc kỳ thật đã rất ít xảy ra tranh đấu sinh tử, tất cả mọi người đều nghĩ cách mở rộng vùng đất sinh sống của bộ tộc mình, sinh sôi nảy nở thế hệ con cháu.
Trong số các bộ tộc còn sót lại, bộ tộc Man Ngưu được xem như là bộ tộc có thực lực được bảo tồn hoàn chỉnh nhất. Ngưu Lực có bộ tộc như vậy trong tay, nếu theo lý thuyết thì đúng là không cần phải kết minh với người khác.
Nhưng về sau ông ta lại cùng với bộ tộc Phi Ưng kết minh.
Dương Sí nghĩ mãi không ra, bộ tộc Bạch Hổ so với bộ tộc Phi Ưng thì chỉ có mạnh hơn chứ không hề yếu hơn một chút nào, vậy thì đến tột cùng vì cái gì mà lão Ngưu Lực kia sẽ đáp ứng kết minh với tộc Phi Ưng mà lại cự tuyệt bộ tộc của mình?
Đúng lúc này, hai tiếng ré vang lên ở phía sau lưng. Dương Sí lập tức cảnh giác quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng mất hút vào bên trong bầu trời xanh.