Mặc dù nó bay rất nhanh, nhưng Dương Sí vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Đó chính là một con chim ưng của bộ tộc Phi Ưng.
Hay nói đúng hơn nó chính là con chim ưng của thiếu tộc trưởng Phi Vũ của bộ tộc Phi Ưng.
Điều trái ngược của bộ tộc Phi Ưng cùng với bộ tộc Bạch Hổ chính là, mấy con chim ở trong bộ tộc bọn họ được sinh ra cùng thời điểm với mấy đứa bé trai, hơn nữa chủng loại cũng khác nhau. Mà con chim của thiếu tộc trưởng Phi Vũ kia chính là một con chim ưng, ngoại trừ hai cái móng vuốt lớn hơn một chút so với những con chim khác thì trên đầu của nó còn mang theo đốm trắng, rất dễ nhận biết.
Nếu như chim ưng của Phi Vũ đã ở nơi này, vậy thì bản thân anh ta nhất định cũng ở gần đây.
Dương Sí cảm thấy có lẽ mình đã hiểu ra được điều gì rồi.
Cũng chẳng trách tại sao Ngưu Lực vẫn cứ chần chờ không lập tức đưa ra câu trả lời rõ ràng, thì ra là Phi Vũ tới đây. Không nghĩ tới anh ta vậy mà lại đưa ra chủ ý kết minh sớm đến như vậy.
Trong kiếp trước Dương Sí mặc dù biết được hai bộ tộc này kết minh, nhưng lại không biết được cụ thể hai tộc tiếp xúc với nhau là từ lúc nào.
Xem ra là ngay tại lúc này.
Lúc này Phi Vũ còn chưa từng thấy qua mình, với tính tình xúc động kia của anh ta thì việc phái chim ưng đến đây để tìm hiểu tin tức thật sự là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Dương Sí lập tức trở về sơn động, gọi mọi người đang nghỉ ngơi ở bên trong dậy.
“Từ bây giờ trở đi, mọi người lúc nói chuyện ở bên ngoài tuyệt đối đừng nhắc đến tình huống ở trong tộc mình, cái gì cũng không được phép nói ra.”
Giọng nói của anh ta trở nên cực kỳ nghiêm túc, làm cho trái tim của mọi người lập tức thấp thỏm không yên.
“Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế??”
“Người của tộc Phi Ưng cũng đã tới đây rồi. Mấy con chim ở bên cạnh bọn họ trong hoàn cảnh như thế này rất dễ thám thính, nếu chúng ta nói chuyện không cẩn thận là có thể bị chúng nó nghe được.”
Dương Sí sẽ không nói dối, tất cả mọi người đều tin tưởng anh ta, lập tức gật đầu tỏ vẻ họ sẽ chú ý lời nói của mình.
Gần như là trong nháy mắt Đại Sơn đã có một ý nghĩ giống như Dương Sí.
“Cũng khó trách tại sao lão Ngưu Lực kia lại cứ nói chuyện theo kiểu mơ mơ hồ hồ như thế. Bởi vì tộc Phi Ưng kia cũng đang tìm đến ông ta để bàn chuyện kết minh. Cho nên, ông ta không cho chúng ta đi chính là còn chưa quyết định được sẽ kết minh với bộ tộc nào. Lão già này, thế mà lại coi chúng ta như là đồ vật, chọn tới chọn lui như thế.”
Dương Sí cười cười, tỏ vẻ không quan tâm nói: “Mặc kệ Ngưu Lực nghĩ như thế nào, dù sao thì chúng ta cũng không nhất định phải dựa vào kết minh với bộ tộc ông ta mới có thể sống được. Ngày mai chúng ta liền đi, đi tìm xem thử…”
Vốn dĩ anh ta đang định nói với mọi người là đi tìm một vùng đất mới cho bộ tộc của mình sinh sống, chuyện này thật ra cũng không cần giấu diếm mọi người ở trong đội ngũ làm gì. Nhưng khi anh vừa nhìn thấy Hòa Nhạc với khuôn mặt âm trầm đang ngồi ở trong góc kia, theo bản năng liền đem lời chuẩn bị nói ra nuốt ngược trở về.
Từ khi cô ta bị sói cắn, sau khi tỉnh lại vẫn luôn náo loạn, bởi vì đôi chân của cô ta cho dù có dùng thuốc như thế nào thì vẫn bị què một chân.
Lúc đến vùng đất của tộc Man Ngưu thì cô ta lại hoàn toàn không hề náo loạn, nhưng đôi mắt kia luôn luôn tràn ngập u ám, làm cho người ta nhìn vào cực kỳ không thoải mái.
Hơn nữa, miệng của cô ta cũng không phải là rất kín.
Ngoại trừ Dương Sí, ở trong đội ngũ này Đại Sơn là người chững chạc nhất. Trước khi bắt đầu cuộc hành trình, tộc trưởng cùng với đại vu đã từng tìm anh ta nói chuyện. Anh ta đại khái cũng hiểu rõ ý mà Dương Sí định nói là cái gì, mặc dù cũng còn băn khoăn tại sao Dương Sí lại không nói tiếp, nhưng dù sao thì anh ta vẫn luôn vì tốt cho bộ tộc của họ mà thôi. Đại Sơn vỗ vỗ vai Dương Sí rồi quay đầu lại đi tìm A Mạn.
Trong sơn động rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, mấy ngày hôm nay chạy liên tục nên mọi người thật sự vô cùng mệt mỏi.