Dương Sí thì ngược lại, không hề có cảm giác gì. Thể lực của anh ta tính ra vẫn tốt hơn một chút so với những người ở trong tộc. Trông thấy mấy tộc nhân đều đi nghỉ ngơi, anh dứt khoát ngồi xuống canh giữ ở ngay cửa sơn động.
Con người chỉ cần ở yên tĩnh một chỗ là sẽ nghĩ đông nghĩ tây.
Đã qua một đêm cùng với nửa ngày rồi, cũng không biết giống cái nhỏ lúc này đã đến nơi nào rồi.
Trước kia vì nghĩ rằng mình bị cô ấy lừa gạt nên nổi giận, bây giờ ngồi lại càng nghĩ càng cảm thấy hối hận, đáng lẽ ra lúc ấy anh nên mở miệng giữ cô ấy ở lại.
Bộ tộc Giao Nhân thật sự quá mức thần bí, lại sinh sống ở hải đảo xa xôi. Lần này giống cái nhỏ rời đi, khẳng định sau này muốn gặp mặt sẽ rất khó khăn.
Dương Sí bực bội gãi đầu gãi tai, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Mà người đang được anh ta nhớ thương là Hàn Lộ lúc này lại vui vẻ vô cùng.
Cô đi dọc theo bờ biển này và đã đào được nửa giỏ ngao biển, ngoài ra còn nhặt được rất nhiều ốc biển. Bãi biển này từ xưa tới nay chưa từng có ai đến đây để bắt hải sản nên bất kể là ốc hay ngao, từng con đều vừa lớn vừa béo. Nào có giống như thời hiện đại, chỉ cần thủy triều vừa rút xuống là bãi biển đều chật kín ngư dân ra bắt hải sản, muốn tìm một con lớn một chút là đều phải dựa vào sự may mắn của mình.
Biển cả thật sự vô cùng vĩ đại, cho dù là ở trong thời đại nào đều sẵn lòng vị tha mang đến bao nhiêu quà tặng cho con người.
Sau khi Hàn Lộ vui vẻ nhặt được hơn nửa giỏ ốc biển và ngao biển, cô phát hiện thủy triều đã bắt đầu dâng lên. Thời điểm thủy triều lên, nước biển sẽ dâng lên rất nhanh. Nếu như ham chơi hoặc tham lam muốn bắt thêm nhiều hải sản một chút, nếu không kịp thời trở về bờ thì đến khi thủy triều dâng cao quá sẽ rất khó đi.
Ở thời hiện đại thỉnh thoảng cũng sẽ thấy tin tức có mấy người bị mắc kẹt do thủy triều dâng cao, nghiêm trọng hơn nữa là thậm chí còn có thể gây chết người.
Vậy cho nên con người không thể tham lam.
Hàn Lộ dội sạch sẽ bùn cát ở trên chân rồi chuẩn bị trở về. Vừa mới đi được hai bước thì dưới chân đột nhiên dẫm lên một thứ gì đó thô cứng.
Phải không?
Cảm giác này, giống như là một con cua!
Mấy loại hải sản giáp xác luôn là thứ mà cô thích ăn nhất, vừa rồi Hàn Lộ tìm mãi mà tìm không được con cua nào hết, cô vẫn còn hơi thất vọng một chút đây.
Hiện tại thì…
Cứ bắt nó lên đã rồi nói tiếp!
Bởi vì lúc này bàn chân của cô đã giẫm lên con cua nên cô liền trực tiếp lấy tay ấn vào phía sau mai cua.
Bình thường mỗi lần cô bắt cua thường nắm lấy một nắm bùn cát dán lên mắt con cua trước, sau đó lại từ phía sau ấn xuống mai cua rồi bắt nó lại. Bị cố định cái mai, cái càng to phía trước của con cua sẽ không kẹp tới phía sau được.
Hôm nay cô đã dẫm lên nó rồi thì không cần phải dùng đến bùn cát nữa. Hàn Lộ nghĩ thì hay lắm, nhưng kết quả là chân cô vừa mới buông lỏng ra thì một đôi càng thật lớn đã xoàn xoạt kẹp về phía cô rồi.
“Cái càng dài như vậy sao?!”
Hàn Lộ quả thực phải hoài nghi nhân sinh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con cua mà cái càng của nó có thể kẹp được đến tận sau mai!
Làm cô hoảng sợ đến nỗi phải nhanh chóng thả tay ra.
Bị đôi càng to lớn này kẹp trúng thì cũng không phải là chuyện đùa. Kẹp rách da chỉ là chuyện nhỏ, nếu chẳng may mà kẹp đứt luôn ngón tay thì có trời mới biết cái thân thể này còn có thể mọc ra được ngón tay khác nữa hay không.
Thấy Hàn Lộ rút tay ra, con cua lớn kia lập tức chạy nhanh về phía bên kia của bãi biển.
Nếu như nó không đi xuống nước theo thủy triểu, Hàn Lộ đương nhiên là muốn đuổi theo. Cô đến đây nhiều ngày như vậy, cái miệng đã sớm thòm thèm rồi.
Con cua làm sao có thể chạy nhanh hơn con người cho được, lúc đuổi tới bên cạnh bãi đá ngầm, Hàn Lộ lợi dụng cơ hội giẫm mạnh bàn chân xuống, giẫm chặt lên con cua kia.
Lúc trước khi nhặt ngao biển cô đã nghĩ tới việc liệu có thể bắt được con cua nào ở trên bờ biển này không, vậy nên trong giỏ của cô đã chuẩn bị mấy sợi cỏ khô dùng để trói cua. Lúc này vừa vặn dùng tới nó.