Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 64 - Chương 64. Giống Cái Nhỏ, Hơi Nhớ Em Một Chút 3

Chương 64. Giống cái nhỏ, hơi nhớ em một chút 3 Chương 64. Giống cái nhỏ, hơi nhớ em một chút 3

Hàn Lộ cầm cỏ khô thuần thục buộc hai cái càng lớn của con cua lại, rồi lại buộc thân thể của nó. Dưới chân cô thủy triều dâng lên rất nhanh, chỉ chưa tới một phút mà nước biển từ ngang dưới cổ chân đã dâng lên gần đến tận đầu gối.

Cô không dám trì hoãn thời gian thêm nữa, sau khi cột chắc con cua lại lập tức lên bờ ngay. Nào ngờ một cơn sóng lớn đột nhiên đánh tới, đúng lúc đánh thẳng vào tảng đá ngầm ở bên cạnh cô, làm cho cả khuôn mặt cô dính đầy nước biển.

Hàn Lộ theo bản năng muốn nhổ nước biển ra để làm giảm bớt vị mặn ở trong miệng.

Hả??

Cái gì?

Tại sao nhỉ…

Trong miệng cô không hề cảm thấy vị gì hết!

Đương nhiên cô biết được nước biển mặn đến mức nào. Vừa rồi lúc nãy con sóng đó đánh tới quả thật đã có nước biển ùa vào trong miệng cô, vậy thì tại sao trong miệng cô lúc này lại không hề có vị mặn của nước biển chứ??

Hàn Lộ máy móc khom lưng vốc thử thêm một ngụm nước biển, cẩn thận vươn đầu lưỡi nếm thử một miếng.

“…”

Quả thật không có bất cứ một hương vị gì cả, nếu như không phải trước đó cô đã từng được ăn quả mâm xôi cùng với hạt dẻ ở nơi này thì có khi cô đã nghi ngờ rằng vị giác của mình đã xảy ra vấn đề gì hay không.

Hay là người của bộ tộc Giao Nhân còn có khả năng này? Uống nước biển giống như nước ngọt?

Sau khi ý thức được điểm này, trái tim Hàn Lộ bắt đầu nhảy dựng, đập điên cuồng trong lòng ngực.

Nếu như cô có thể uống trực tiếp được nước biển, điều này có nghĩa là gì? Chính là cô sẽ không bị giới hạn trong khu vực sinh sống nho nhỏ này, không cần phải phụ thuộc vào nguồn nước ngọt để sống.

Chỉ cần nơi nào có biển, nơi đó cô vẫn có thể sinh sống tiếp được!

Trong đầu Hàn Lộ trong nháy mắt nghĩ đến những nơi ở mà trước kia cô chưa từng dám nghĩ đến.

Chẳng hạn như là hoang đảo.

Trên biển kỳ thật có rất nhiều hoang đảo đều không có nước ngọt, cho nên sẽ không có người sinh sống ở trên đó, đương nhiên cũng sẽ không có mấy dã thú cỡ lớn. Hơn nữa ở trên mấy hòn đảo thì sẽ không cản trở việc cô đi ra biển bắt hải sản. Thủy triều lên xuống đều tuân theo quy luật của nó, chỉ cần thủy triều xuống thì cô đều có thể ra bờ biển bắt hải sản kiếm thức ăn.

Việc ăn uống cũng không quá nặng nề, bởi vì cô chỉ có một thân một mình nên không hề có gánh nặng về lượng thức ăn.

Hàn Lộ gần như là sốt sắng không kịp chờ đợi muốn ngay lập tức đi đến mấy đảo hoang gần đó xem xét, tuy nhiên sau khi sờ đến cái sọt lại nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cô vẫn nên xử lý mấy con ngao biển này trước cái đã, nếu không thì chờ đến tối sẽ bị bốc mùi ngay.

Nhiều con ngao biển như vậy, ăn hết trong một bữa là chuyện không có khả năng, vậy nên cô dự định phơi khô để bảo quản. Cô vốn là muốn nấu chín đã rồi mới đem phơi, bởi vì muốn lấy thịt ngao bên trong thì nhất định phải nấu cho nó mở vỏ ra đã mới có thể lấy được. Nhưng điều kiện lúc này có hạn, cô lại không có cái nồi nào, vậy nên chỉ có thể nhóm lửa nướng mấy con ngao biển này cho nó mở vỏ ra rồi mới lấy thịt đem phơi được.

Hàn Lộ mang theo thành quả lao động mà cô đã bận rộn suốt hơn hai tiếng của ngày hôm nay trở về nơi ở tạm thời của mình. Mực nước biển ở phía sau cũng từng chút từng chút dâng cao lên. Cuối cùng nó khôi phục đến dấu mốc mà cô đã đánh dấu lại ngày hôm qua.

Trước kia khi cô vẫn còn sống ở làng chài nhỏ, quy luật thủy triều lên xuống là mỗi mười hai tiếng là lại có một lần, không biết quy luật ở nơi này là như thế nào. Cô chỉ có thể đem thời gian áng chừng ghi nhớ ở trong lòng, đợi ngày mai sẽ ra xem lại.

Mặt trời chầm chậm ló dạng, phiến lục địa này lại bắt đầu tràn đầy sức sống.

Tâm tình Hàn Lộ hôm nay thật sự rất tốt, cho dù lúc nhóm lửa xoa thanh gỗ làm cho tay cô đau gần chết, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười.

Sau khi nhóm lửa xong xuôi, cô bắt đầu đặt mấy con ngao lên tảng đá ở bên cạnh. Nếu là mấy loài ngao nuôi ở chỗ khác thì cần phải ngâm trong nước cho nó nhả bớt cát bên trong ra, nhưng ngao biển thì không cần, trong bụng nó có rất ít cát.

Rất nhanh, một mùi thơm nức mũi của hải sản bắt đầu truyền đến, nhưng mà không phải mùi thơm đến từ mấy con ngao biển mà đến từ con cua lớn muốn kẹp cô lúc nãy.

Hàn Lộ vừa gắp thịt trong mấy con ngao biển đã tách vỏ, vừa cười tủm tỉm kéo con cua đã nướng chín ra.

Thật là thơm!

Bình Luận (0)
Comment