Nước miếng của Hàn Lộ đều sắp chảy ra ngoài.
Cô có một tình yêu sâu sắc đối với cua, cho dù cua khó ăn vô cùng, mỗi lần ăn đều phải cẩn thận gỡ rất lâu mới có thể ăn hết thịt cua ở bên trong, nhưng nó vẫn chiếm vị trí đầu tiên ở trong lòng cô như cũ.
Khi đã có con cua này rồi, ngay cả mấy con ngao biển cạnh đó cô cũng bỏ mặc.
Vừa nãy con cua to này còn muốn dùng càng kẹp cô, vậy thì cô sẽ ăn cái càng của nó trước.
Hàn Lộ bẻ gãy cặp càng to kia ra, cầm cục đá đập mấy phát rồi lột vỏ ra. Một mùi thơm đặc trưng của thịt cua xông thẳng vào mặt, kết hợp với mùi thơm của lớp vỏ bị nướng, quả thực khiến cho cơn thèm ăn của người ta được nhân lên thêm mấy lần.
Hai chiếc càng lớn và nguyên cả một con cua nhanh chóng bị cô tiêu diệt sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, cô đang chuẩn bị ăn thêm hai con ngao biển nướng nữa để lấp đầy bụng, không nghĩ tới, trong bụng bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí ấm áp, tựa như có thứ gì đó đang chậm rãi lan ra khắp thân thể cô, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Quả thật việc liên tục khom lưng suốt hơn hai giờ đồng hồ để đào ngao biển quả thực rất mệt mỏi. Nhưng bây giờ, một chút mệt mỏi đó dường như đều biến mất không còn tăm tích.
Hàn Lộ sửng sốt một lúc lâu mới bình tĩnh bóc thịt hai con ngao biển nhét vào trong miệng. Chuyện quái dị phát sinh trên khối thân thể này quá nhiều, và cô đã sớm chết lặng. Cho dù bây giờ cô có đột nhiên biến thành một con rồng đi chăng nữa thì cô cũng không cảm thấy kỳ quái.
Hàn Lộ chợt hồi tưởng lại những truyền thuyết về Giao Nhân mà cô đã nghe được lúc còn ở hiện đại. Chuyện khiến cô ấn tượng nhất là nước mắt của bọn họ có thể biến thành hạt châu, còn có thể dệt nước thành giao tiêu* nữa.
Dệt, dệt nước thành giao tiêu sao??
Hàn Lộ đột nhiên ngồi thẳng dậy, không thèm quan tâm đến mấy con ngao biển đã nướng chín ở trên tảng đá nữa, cô lập tức chạy đến bãi biển. Thế nhưng mặc kệ cô ở trong nước lần mò thế nào thì thứ gì cũng không làm ra được.
Cô đành phải hậm hực quay trở lại.
Làm cho cô phải mừng hụt một trận, cứ tưởng rằng người của tộc Giao Nhân thật sự có thể dệt nước biển thành giao tiêu thật, đến lúc đó cô liền có quần áo để mặc, có trời mới biết cỏ khô bện quanh ngực khiến cô ngứa ngáy như thế nào.
“Ôi chao... làm người phải biết tự thỏa mãn với những gì mà mình đang có.”
Hàn Lộ lẩm bà lẩm bẩm một mình.
Quả thật cô phải nên biết tự hài lòng, có thể sống lại một lần nữa đã rất may mắn rồi. Bây giờ, cô còn có thêm thân phận giao nhân này nữa, không thiếu nước, không thiếu thức ăn, so với mấy người của bộ tộc Bạch Hổ chỉ có thể miễn cưỡng no bụng thì cuộc sống của cô có thể được coi là cuộc sống thần tiên rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô lại cảm thấy thỏa mãn.
Sau khi ném hết vỏ cua đã ăn vào đống lửa, Hàn Lộ bắt đầu tách vỏ ngao biển. Sau khi tách vỏ, cô gỡ thịt ngao biển ra rồi đặt trên một tảng đá lớn sạch sẽ để phơi khô.
Với thời tiết ở nơi này, chỉ cần một buổi chiều là có thể phơi khô thịt ngao biển được rồi. Lúc muốn ăn thì đem ngâm vào trong nước cho mềm ra, cực kỳ thuận tiện.
Sau đó, chờ đến tận buổi chiều khi ánh nắng không còn quá gay gắt, cô lại đi dọc theo bãi biển hướng về phía trước và làm những việc mà lúc sáng cô đã lên kế hoạch.
Hoàn mỹ.
Trong lòng Hàn Lộ vừa lên kế hoạch vừa tăng tốc tách vỏ gỡ thịt ngao biển. Chỉ trong vòng một đồng hồ, hơn phân nửa giỏ ngao biển đã được làm xong xuôi.
Đừng nhìn số lượng ngao biển ở trong giỏ có vẻ nhiều mà nhầm, khi đã tách vỏ ra thì chỉ còn nửa giỏ mà thôi. Sau khi phơi khô, chúng lại bị rút nước thêm một lần nữa.
Con đường dự trữ lương thực quả thực vô cùng gian khổ.
Sau khi đã trải hết thịt ngao biển lên bề mặt của tảng đá lớn để phơi nắng, Hàn Lộ liền tắt lửa và mang theo cái giỏ rời đi. Mặt trời đã mọc lên, lát nữa nơi này sẽ càng nắng hơn, cô phải nhanh chóng tìm một nơi có thể tránh nắng mới được.
Thời tiết nơi này theo cảm nhận của cơ thể thì thời điểm nóng nhất ít nhất phải hơn bốn mươi độ. Cô thật sự khâm phục mấy người trong tộc Bạch Hổ, ngày nắng to như vậy mà bọn họ còn có thể ra ngoài săn bắn.
Mà cô thì chỉ cần đứng dưới nắng một chút liền đã cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Nhưng cũng có thể là vì liên quan đến vấn đề chủng tộc của cô nữa. Người của tộc Giao Nhân thích nước, có lẽ là trời sinh đã bài xích với thời tiết khô ráo nóng nực.
Phải không?