Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 66 - Chương 66. Giống Cái Nhỏ Có Cuộc Sống Trôi Qua Không Tệ 2

Chương 66. Giống cái nhỏ có cuộc sống trôi qua không tệ 2 Chương 66. Giống cái nhỏ có cuộc sống trôi qua không tệ 2

Lại nói, không phải trong chuyện xưa đều nói người của tộc Giao Nhân đều sống ở trong nước sao...

Hai mắt Hàn Lộ đột nhiên sáng rực nhìn chằm chằm bãi biển cách đó không xa, cô rốt cuộc vẫn thấy kích động. Nếu như cô có thể tự do hít thở và di chuyển trong nước dễ dàng, vậy thì bàn tay vàng mà ông trời ban cho cô quả thực quá lớn rồi.

Đã có phỏng đoán như vậy thì đương nhiên phải đi thực tiễn xem thế nào. Cô đặt chiếc giỏ vào trong hố đá ngầm cạnh bờ biển, khởi động một vài động tác để làm nóng người rồi mới đi xuống biển.

Đời trước chết đuối vì bị chuột rút chính là một chuyện vô cùng nhục nhã đối với cô.

Thật ra thì kỹ năng bơi của Hàn Lộ rất tốt, kỷ lục lặn và nín thở ở trong nước của cô lâu nhất là năm phút. Kết quả đó cho thấy cô đã mạnh hơn rất nhiều người rồi.

Lần này xuống biển, trong lòng cô âm thầm tính toán muốn xem thử tộc Giao Nhân rốt cuộc còn có đặc thù gì.

Một phút đồng hồ trôi qua, cảm giác rất nhẹ nhàng.

Năm phút đồng hồ trôi qua, vẫn nhẹ nhàng như cũ.

Mười phút đồng hồ trôi qua, cô nhả ra mấy cái bong bóng nước.

Hai mươi phút...

Ba mươi phút...

“Phù, khụ khụ!”

Hàn Lộ từ dưới biển bơi lên bờ, bởi vì quá kích động nên không thể khống chế tốt hơi thở dẫn đến bị sặc hai ngụm nước. Không ngờ cô đã nín thở ở dưới biển hơn ba mươi phút đồng hồ, cô không những không thấy thiếu khí mà còn cảm thấy lượng khí thở nhiều hơn, thật không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ là cô có thể lặn ở trong biển lâu hơn nữa, lần sau cô sẽ thử việc này xem sao..

Ông trời thật đúng là đối xử hậu đãi với cô mới có thể ban cho cô một cơ thể như vậy.

Dựa vào điều kiện trời ban này, cô chắc chắn là người thắng cuộc trong cuộc sống này, có thể đi lên tới đỉnh cao nhân sinh.

Hàn Lộ đắc ý lên bờ, vui sướng chạy hai vòng quanh bờ cát. Thật ra sống ở nơi này cũng rất tốt, không có nhiều phiền não như khi ở hiện đại. Trước đây, cuộc sống mà bản thân cô hướng tới không phải chính là cuộc sống ẩn cư nơi đảo nhỏ như thế này đấy sao.

Đương nhiên, trong kế hoạch trước đây của cô còn có đàn ông nữa. Nhưng bây giờ xem ra, dù có hay không có đàn ông cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt kiên nghị của Dương Sí chợt lóe lên trong đầu cô. Trong lòng cô thoáng qua một chút tiếc nuối nhàn nhạt.

Thật ra, nếu như có Dương Sí ở bên cạnh thì...

Không không không, không được nghĩ nữa.

Hàn Lộ cố gắng đè nén chút tâm tư đó lại, sau đó quay đầu cầm cái giỏ của mình lên. Lúc này ánh nắng mặt trời đã bắt đầu nóng rực, cô phải đi vào rừng tìm chỗ tránh nắng trước đã.

Tiện thể cô sẽ tìm một chút cỏ khô để bện một chiếc giỏ dày hơn dùng để bảo quản hải sản.

Thật ra có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt đều có thể dùng cỏ bện ra được, nhưng bây giờ cô vẫn chưa xác định được nơi định cư lâu dài cho chính mình nên không định làm nhiều, tạm thời dùng hai cái giỏ là được rồi.

Cô nhanh chóng đi vào rừng, nhổ một đống cỏ khô rồi ngồi ở bìa rừng chà xát dây cỏ. Ở nơi này, thời điểm ánh nắng mãnh liệt nhất rơi vào khoảng mười một giờ trưa đến ba giờ chiều, chỉ có chờ đến khi ánh nắng mặt trời không còn quá gay gắt thì mới có thể ra ngoài.

Cũng không phải cô giả bộ yếu ớt hay là sợ bị phơi đen, mà cô thật sự chịu không nổi thời tiết này.

Ánh mặt trời buổi bình minh và chạng vạng còn đỡ, nhưng ánh nắng giữa trưa thì cứ mỗi lần tiếp xúc là mỗi lần đau, cảm giác đau đớn như bị kim châm vậy.

Trước đó khi cô cùng với nhóm người của tộc Bạch Hổ vội vàng lên đường, bọn cô gần như đều di chuyển trong núi rừng, rất ít khi tiếp xúc với ánh nắng, vậy mà cũng có những lúc cô còn chịu không nổi.

Ngày hôm qua khi cô đến đây, ánh nắng mặt trời cũng rất gay gắt, nhưng bầu trời nhiều mây nên số lần tiếp xúc với ánh nắng cũng ít, cộng thêm có khối đá ngầm lớn kia chắn bớt nên miễn cưỡng cũng trôi qua một ngày.

Quả nhiên là vậy, con người không thể nào thập toàn thập mỹ được.

Nhưng Hàn Lộ đã hài lòng lắm rồi.

Sau khi cô chậm rì rì chà xát xong mấy sợi dây thừng làm từ cỏ, ánh nắng mặt trời cuối cùng cũng dịu bớt, không còn gay gắt như vậy nữa, thời gian vừa vặn. Cô chuyển đống dây thừng đến chỗ ngủ của mình để chờ tối đến rảnh rỗi lấy ra làm tiếp, lúc đó cô có thể ngồi bên đống lửa chậm rãi bện thành giỏ.

Bây giờ, Hàn Lộ định đi bộ dọc theo bãi biển lên phía trước và xem xét tình hình ở phía bên kia như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment