Từ bãi cát trước mặt phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, đừng nói là đảo hoang, ngay cả một khối đá ngầm lớn hơn một chút cũng không có. Hi vọng tình hình ở phía bên kia có thể đem đến cho cô niềm vui ngoài mong đợi.
Hàn Lộ đi dọc theo bãi biển tiến về phía trước với sự kỳ vọng tràn đầy, đi hơn nửa giờ và cuối cùng cũng vượt qua phiến núi rừng cản đường đó.
Tầm mắt lập tức rộng lớn hơn.
Ở vị trí cách bãi biển khoảng năm trăm mét, một hòn đảo không đáng chú ý đang lẳng lặng đứng đó. Xung quanh nó còn có nhiều hòn đảo khác, có lớn có nhỏ, hình dạng khác nhau.
Tất nhiên, cô không đứng trên cao nên tầm nhìn có thể không đủ toàn diện. Nhưng cô biết nơi này có đảo là được rồi.
Chờ khi thủy triều rút xuống, cô lại đến đây xem thử một lần nữa, nếu như đủ may mắn, có thể là khi thủy triều vừa rút xuống, con đường nối liền hai bên sẽ lộ ra, vậy thì cô không cần phải phí sức bơi qua đó nữa.
Cho dù con đường dưới đáy không lộ ra cũng không sao, tóm lại nước biển sẽ cạn đi rất nhiều, bơi qua đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng đến lúc đó chỉ sợ mấy con ngao biển mà cô phơi nắng cũng sẽ bị dính nước luôn rồi.
Sau khi lên đảo, cô sẽ nấu chúng ngay, ha ha, để chúc mừng cô dọn đến nhà mới.
Hàn Lộ nhìn quần đảo cách đó không xa, càng nhìn suy nghĩ càng bay xa, thậm chí cô đã nghĩ xong hình thức căn nhà sau này của mình phải xây như thế nào luôn rồi.
Bất tri bất giác cô đã ngồi trên bãi biển rất lâu.
Chờ khi cô lấy lại tinh thần, nước biển bên chân đã lui xa ra hai, ba mét.
Lần thứ hai thủy triều xuống đã đến rồi!
Ước tính đại khái, cô phát hiện quy luật thủy triều lên xuống ở nơi này và ở hiện đại không khác nhau lắm.
Cũng đúng thôi, hiện tượng thủy triều lên xuống trên đại dương chính là kết quả của lực hấp dẫn của mặt trăng và mặt trời, mà ở nơi này cũng có mặt trăng và mặt trời nên thời gian thủy triều lên xuống giống nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Như vậy thì trái lại càng thuận tiện cho cô hơn.
Dù sao thì trong đầu cô cũng có thời gian biểu hoàn chỉnh của hiện tượng thủy triều lên xuống.
Hàn Lộ ngồi im chờ đợi thủy triều rút xuống. Bản thân cô sống tạm ở bên đó, sau khi thủy triều xuống chính là bãi cát lớn, bên này hẳn là không phải như thế.
Vừa nãy cô đã nhìn thấy dưới mặt biển có những bóng đen lớn, có lẽ bên dưới có rất nhiều đá ngầm.
Quả nhiên là vậy, sau khi thủy triều rút xuống phần lớn, phía dưới lộ ra mảng lớn bãi đá ngầm.
Chậc, là bãi đá ngầm a, nơi giấu mình yêu thích của cua và ốc biển cỡ lớn, còn có chi chít hàu biển. Không cần đi xuống đó thì cô cũng biết.
Trước đây, ở bên ngoài làng chài nhỏ cũng có mảng lớn đá ngầm, nhưng hàu biển nơi đó đã sớm bị ngư dân cạy sạch nên chỉ còn lại một chút vỏ rỗng mà thôi. Cho dù lứa mới lại sinh sôi thì cũng nhỏ bé đến đáng thương.
Nhưng nơi này...
Có lẽ đến nay vẫn chưa từng có ai đến cạy hàu biển hết.
Hàn Lộ lấy dao xương ra và cầm theo giỏ cẩn thận tiến lại gần bãi đá ngầm.
Mấy con hàu biển bám chi chít trên vách đá ngầm, vỏ của chúng vô cùng sắc bén, khi đi qua khu vực đá ngầm cần phải cực kỳ cẩn thận, nếu không may trượt chân và té nhào lên mấy con hàu bám trên đá ngầm thì đó không phải là chuyện có thể đùa được, người chắc chắn sẽ bị đứt tay đứt chân chảy máu.
Trên người cô lúc này không có bất cứ dụng cụ phòng hộ nào nên không dám đi vào bên trong bãi đá ngầm. Nhưng đứng bên ngoài bãi đá ngầm và cạy mấy con hàu biển tươi sống để thưởng thức thì vẫn có thể.
Con dao xương mà Hợp Thụ mài cho cô thật tốt, lấy ra cạy hàu biển rất tiện lợi, chỉ cần cạy nhẹ là lấy được, không hề cùn chút nào.
Hàn Lộ ăn thử mấy con hàu biển và cảm thấy mùi vị ở nơi này vẫn khác với mùi vị của hàu biển ở hiện đại. Mặc dù hàu biển ở nơi này cũng có vị tanh nhưng lại không nồng như ở hiện đại, hơn nữa mùi vị càng thơm ngon hơn. Dùng làm nguyên liệu nấu cháo và nấu mỳ thì ngon tuyệt.
Đáng tiếc nơi này không có gạo cũng không có mỳ, có lẽ là cả đời này cô cũng không ăn được.
Trong mắt Hàn Lộ thoáng qua một tia mất mát, nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Có thể ăn hải sản hằng ngày đã tuyệt lắm rồi, trước đây có rất nhiều người đều khao khát những ngày tháng như thế này đấy.