Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 69 - Chương 69. Giống Cái Nhỏ, Tôi Không Xong Rồi 2

Chương 69. Giống cái nhỏ, tôi không xong rồi 2 Chương 69. Giống cái nhỏ, tôi không xong rồi 2

Chạng vạng tối, nhóm người Dương Sí được người trong tộc Man Ngưu thông báo mời bọn họ đến bãi đất trống cùng nhau chia sẻ đồ ăn.

Thái độ của người đến cực kỳ khách sáo, nhưng Dương Sí vẫn có thể nhìn thấy một tia chế giễu ở trong mắt đối phương.

Chế giễu?

Dương Sí âm thầm cảnh giác, mặc dù lúc anh qua lại với Ngưu Lực đã biết ông ta là một người không có tâm nhãn, nhưng cũng có thể ông ta đã liên minh với người của tộc Phi Ưng, có thêm gã Phi Vũ hay ra chủ ý xấu đó, vậy thì liền khó nói.

Vì thế anh liền dặn dò Đại Sơn và mấy người giống cái ở lại chuẩn bị sẵn sàng, còn mình dẫn theo Hợp Khương ra ngoài. Nếu có gì không đúng, Hợp Khương và con hổ của cô ấy có thể lập tức trở về báo tin.

Hợp Khương đang ngại nơi này nhàm chán nên lập tức đồng ý.

Hai người nhanh chóng ra khỏi sơn động và đi về phía mảnh đất trống rộng lớn ở trung tâm của tộc Man Ngưu. Trên đường đi, Dương Sí không ngừng dặn dò Hợp Khương nói ít lại. Kết quả vừa đặt chân đến mảnh đất trống đó, nha đầu Hợp Khương liền sáp lại nói chuyện với một giống cái của tộc Man Ngưu.

Dương Sí: “...”

Thôi vậy, không quản cô ấy nữa, bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Anh đã nhìn thấy Phi Vũ rồi.

Trong lòng Dương Sí đột nhiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Ngưu Lực đã dám để anh và Phi Vũ chạm mặt nhau, có lẽ là không có chuyện hợp mưu tính toán thiệt hơn gì ở đây cả.

Hơn nữa, không khó để nhìn ra Phi Vũ thỉnh thoảng quét mắt nhìn về phía này với vẻ cảnh giác, điều đó chứng tỏ bọn họ vẫn chưa kết thành đồng minh với tộc Man Ngưu.

Ngưu Lực gọi cả anh và Phi Vũ cùng đến bãi đất trống này có lẽ là muốn nhìn xem tộc nào trong hai tộc có thể đưa ra lợi ích nhiều nhất.

Vì vậy Phi Vũ lúc này có lẽ hơi hoảng hốt một chút...

Còn Dương Sí thì ngược lại, anh lại bình tĩnh hơn.

Ngưu Lực âm thầm quan sát một lúc, ông ta cảm thấy thiếu tộc trưởng của tộc Phi Ưng có chút xốc nổi, mà Dương Sí đến từ tộc Bạch Hổ lại trầm ổn hơn nhiều.

Ông ta rất hài lòng với người phía sau.

“Nguyệt Nguyệt, cha cảm thấy cái người cao hơn đó có vẻ tốt hơn.”

Người được Ngưu Lực thân thiết gọi Nguyệt Nguyệt thăm dò nhìn hướng bãi đất trống, một đôi mắt nhỏ lập tức sáng lên.

“Con cũng thích cái người cao hơn một chút đó! Cha, anh ta tên là gì vậy?”

Ngưu Lực từ ái cười một tiếng, sờ lên mái tóc của con gái và cười nói: “Cậu ta tên là Dương Sí, là một dũng sĩ đến từ tộc Bạch Hổ. Đi nào, theo cha qua đó gặp cậu ta.”

“Vâng, vâng, vâng ạ.”

Dường như cô ta có chút xấu hổ, nhăn nhó một lúc lâu mới đi theo sau Ngưu Lực qua đó.

Dương Sí nghe thấy động tĩnh liền nhìn thoáng về phía này, vừa nhìn liền thấy một giống cái ở sau lưng Ngưu Lực. Bởi vì thân hình của cô ta quá lớn nên Ngưu Lực căn bản không thể che cô ta lại.

Phi Vũ ở gần hơn nên giành trước Dương Sí một bước, anh ta bước đến chào hỏi Ngưu Lực, lại nhìn về phía giống cái to béo ở phía sau ông ta, nụ cười trên mặt anh ta càng xán lạn hơn.

“Vị này chính là giống cái của tộc trưởng phải không?”

Ngưu Nguyệt bị nụ cười xán lạn ấy làm cho hoa mắt, phải mất một lúc lâu cô ta mới lấy lại phản ứng.

“Anh nói cái gì?!!”

Dương Sí ở phía sau nhịn không được bật cười.

Giống cái này có lẽ là con gái của Ngưu Lực mới đúng, giống cái của Ngưu Lực đã chết cách đây rất nhiều năm rồi. Nghe nói ông ta rất yêu thương con gái của mình. Phi Vũ vừa ra trận đã chọc tức con gái của người ta, muốn kết minh e là hơi khó.

Ngưu Lực nghe thấy câu nói của Phi Vũ, sắc mặt liền trở nên khó coi, thở phì phò nói một câu.

“Đây là con gái của tôi...”

Ngưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đem ánh mắt nhìn về phía Dương Sí, ánh mắt không kiên nhẫn lập tức trở nên nóng bỏng hơn.

Dương Sí thầm nghĩ không ổn rồi, nếu như lúc này anh còn không hiểu thì anh đúng là kẻ ngốc rồi.

Bình Luận (0)
Comment