Ngưu Lực dẫn con gái của mình đến đây chắc chắn là vì tìm đàn ông cho cô ta. Và đây có lẽ cũng là điều kiện để cùng với bọn họ kết thành liên minh.
Anh lại không có hứng thú lấy bản thân mình ra để đổi lấy sự kết minh giữa hai tộc, hơn nữa anh cũng không có ý định kết minh với tộc Man Ngưu.
Dương Sí né tránh ánh mắt của con gái của Ngưu Lực, anh nhanh chóng quay người khóa chặt vị trí của Hợp Khương, đi qua đó kéo cô ấy về phía này.
Hợp Khương vừa vùng vẫy hai lần liền nghe thấy Dương Sí nhỏ giọng nói nhỏ một câu.
“Ngưu Lực đang muốn tìm đàn ông cho con gái của ông ta, cô giả vờ một chút, giả bộ làm giống cái của tôi.”
Nghe thấy câu này, Hợp Khương lập tức từ bỏ vùng vẫy. Ở trong lòng cô ấy, Dương Sí chính là người đàn ông của Tiểu Lộ. Bây giờ Tiểu Lộ không có ở đây, cô ấy phải giúp đỡ trông chừng, không thể để giống cái khác cướp người đi được.
Sắc mặt của Ngưu Lực càng trở nên khó coi hơn, ông ta nhìn Dương Sí, không chịu chết tâm mà hỏi: “Dương Sí à, cô ấy là...”
“Ồ, cô ấy à, cô ấy là giống cái của tôi, lần này chúng tôi phải ra ngoài trong thời gian dài, tôi lại không yên tâm để một mình cô ấy ở trong tộc nên dẫn theo bên người cùng tôi đi đến đây.”
Hợp Khương thức thời khoác tay lên cánh tay của Dương Sí, dáng vẻ mười phần ỷ lại, chọc cho Ngưu Nguyệt tức đến giậm chân, cô ta vội chạy đi.
“Ha ha...”
Đối với hành vi không thức thời của Dương Sí, Ngưu Lực vô cùng tức giận. Nếu cậu ta không thể làm người đàn ông của con gái nhà mình, vậy thì ông ta sẽ không cân nhắc đến chuyện kết minh với cậu ta nữa.
Vì thế trong thời gian tiếp theo, ông ta đều nói chuyện với người của tộc Phi Ưng mà không đoái hoài gì đến Dương Sí hết.
Dương Sí cũng không thèm để ý đến chuyện đó, sau khi chia thịt xong anh liền dắt Hợp Khương về hang động, thuận tiện nói với mọi người chuyện mình dự định rời khỏi tộc Man Ngưu vào ngày mai.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến nào khác, ai nấy nhanh chóng ăn thịt xong liền tự mình đi ngủ.
Sắc đêm càng ngày càng đậm.
Dương Sí đang nằm ở cửa hang nhìn lên vầng trăng khuyết đang lơ lửng trên bầu trời đêm, dường như anh thấy được giống cái nhỏ đang cười với mình, dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể ngủ được.
Lúc lôi kéo Hợp Khương cùng giả vờ làm một đôi với mình, trong khoảnh khắc khi cô ấy lại gần mình, Dương Sí suýt chút nữa nhịn không được mà đẩy người ra.
Thật ra kể từ lúc đó bắt đầu, anh liền cảm thấy bản thân mình không đúng lắm. Dường như anh đã bị giống cái tên tiểu Lộ đó mê hoặc tâm trí rồi, ngoại trừ cô ấy ra, dù là ai anh cũng không muốn...
Đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ. Lúc này, Hàn Lộ đang ở bờ biển xa xôi bên kia cũng không thể ngủ được.
Nhưng cô không ngủ được không phải vì lòng ngổn ngang tâm sự mà là vì cô đang phải gấp rút làm việc.
Nơi này trời tối rất sớm, sao cô có thể ngủ được. Sau khi đốt lửa, cô lấy những sợi dây thừng bằng cỏ đã làm vào ban ngày ra và định bện chúng thành giỏ bên ánh lửa.
Cũng không biết đã bện bao lâu, cái cổ đã bắt đầu đau nhói, Hàn Lộ mới thả bán thành phẩm trong tay xuống và đứng dậy hoạt động gân cốt một chút.
Ban đêm ở nơi này rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bãi cát thỉnh thoảng truyền đến thì chỉ có âm thanh nhánh cây nổ lách tách ở trong đống lửa mà thôi.
Hàn Lộ đứng trên mỏm đá lớn vươn vai duỗi eo, không biết cô đã nhìn thấy thứ gì, thân hình của cô bỗng chốc cứng đờ.
Cách nơi này mười mấy mét chính là bãi biển, nơi vốn nên đen kịt một màu nay lại trôi nổi từng ánh hào quang.
Đó không phải ánh sáng từ mặt trăng khúc xạ lên sóng biển mà là một loại huỳnh quang không thể nói ra được.
Hàn Lộ nhảy xuống khỏi tảng đá, cô rút ra một cây củi khá thô hãy còn bén lửa và đi về phía bãi biển.