Ngay từ đầu, Hàn Lộ cho rằng thứ đang phát sáng là mấy sinh vật phù du, hoặc là loài gì đó giống như tảo roi chẳng hạn. Nhưng khi đến gần chỗ đó thêm một chút thì cô mới phát hiện không phải như vậy.
Đó là một loại vật chất dạng sợi trông thô hơn hơn sợi tóc một chút. Chúng thả mình trôi theo dòng nước và trông không giống sinh vật sống chút nào.
Hàn Lộ thuận tay nhặt một nhánh cây nhỏ khua loạn trong nước, mắt thấy đã vớt được gì đó liền nhấc nhánh cây lên, nhưng trên nhánh cây lại không có gì cả. Khi đặt nhánh cây vào nước thì nó lại xuất hiện trở lại.
Bây giờ thì sự tò mò của cô đã được khơi dậy rồi đấy.
Hàn Lộ trực tiếp bước xuống nước và dùng tay để vớt. Không nghĩ đến, cô thực sự vớt được nó lên. Thứ này thật xinh đẹp, màu sắc sáng trong hệt như ánh trăng trên bầu trời, cầm trên tay nhẹ tênh như không hề có trọng lượng.
Hơn nữa nó lại còn rất dài, một đoạn mà cô cầm ở trên tay chỉ là một đoạn đầu rất ngắn của nó. Trong lòng Hàn Lộ đột nhiên xẹt ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, cô lập tức lấy tay thử bứt nó ra nhưng không thể bứt ra được, vô cùng dẻo dai.
Thì ra...
Truyền thuyết giao nhân có thể dùng nước dệt thành giao tiêu là có thật!
Hàn Lộ nhanh chóng đoán ra nguồn gốc của thứ vật chất trên tay mình. Về phần tại sao ban ngày không thể nhìn thấy chúng, có lẽ là liên quan đến sự tác động của ánh trăng.
Dù sao thì mỗi lần ánh trăng trên đỉnh đầu trốn vào trong mây, những sợi tơ lấp lánh ánh sáng trên biển sẽ biến mất và mắt thường không thể nhìn thấy chúng được nữa.
Đồ vật tốt như thế này làm sao cô có thể bỏ qua cho được.
Hàn Lộ lập tức quấn những sợi tơ tinh tế đó lên ngón tay của mình, cô dùng phương pháp cuộn thành cuộn len để quấn tất cả những sợi tơ phát sáng trong nước biển lên ngón tay.
Cô chỉ quan tâm đến sợi tơ trên tay mình nên không để ý thấy động tác của một tay khác quá lớn dẫn đến ngọn lửa trên que củi tắt ngúm.
Nhưng nơi này cách đống lửa không xa, lại có vô số sợi tơ phát sáng nên cô cũng không thấy sợ lắm. Khi đã thu hoạch được một cuộn lớn sợi tơ to cỡ bàn tay, ánh trăng lại trốn vào trong mây. Hàn Lộ đợi một lát, phải hơn mười phút sau mới thấy mặt trăng ló dạng trở lại.
Ánh trăng vừa chiếu xuống, những sợi tơ phát sáng trong nước biển đột ngột tăng lên.
Đôi mắt cười của Hàn Lộ đều híp cả lại. Cô lại vui tươi hớn hở thu hoạch đến nửa đêm mà không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Nhưng khi ánh sáng của ngày mới vừa bắt đầu ló dạng thì những sợi tơ phát sáng trên biển lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Đến lúc này người đã bận rộn đến hơn nửa đêm như cô mới cảm thấy có chút buồn ngủ. Nhưng khi vừa chạm vào đống sợi tơ trong tay, cô lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Đây chính là quần áo của cô!!
Mặc cỏ khô quấn quanh ngực nhiều ngày khiến cô sầu đến phát khóc. Da thịt bị cỏ khô thô ráp cọ xát nhiều lần, cuối cùng cũng có thể giải thoát được rồi.
Hàn Lộ trở lại ổ cỏ khuất sau tảng đá lớn của mình và đếm những cuộn tơ mà bản thân đã thu thập được trong đêm qua, tổng cộng có hai mươi cuộn. Chừng này đan thành một cái quây ngực hẳn là đủ rồi, nếu muốn làm một cái áo tay ngắn thì cũng có thể miễn cưỡng làm được.
Người của tộc Giao Nhân theo truyền thuyết dệt giao tiêu như thế nào cô cũng không biết, cũng sẽ không làm được. Cô chỉ có thể chiếu theo phương pháp đan áo len thông thường để đan những sợi tơ này.
Chắc là…có thể làm được đấy!
Trong đầu Hàn Lộ đã nhanh chóng suy xét xem nên dùng phương pháp khâu phẳng hay là đan mũi trượt, thậm chí ngay cả kiểu dáng quần áo cũng nghĩ xong rồi.
Kết quả lại phát hiện mình không có kim để đan quần áo!
Không có kim!