Đây đúng là một tin tức hỏng bét, nếu muốn mài thì ít nhất phải mài từ hai đến ba cây mới được. Chuyện này chắc chắn sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Đoán chừng nhóm người Hợp Khương sẽ đi ngang qua đây trong hai ngày này, trong khi cô chỉ mới chuẩn bị được chút xíu ngao biển và hàu biển phơi khô, nhiêu đây còn lâu mới đủ, cô bây giờ không có nhiều thời gian để lãng phí vào chuyện mài kim.
Hàn Lộ nhìn những cuộn sợi tơ đáng yêu đang nằm trong ổ cỏ với vẻ tiếc nuối, trước mắt chỉ có thể tạm gác lại chuyện này và chờ đến lúc chuyển vào nhà mới lại mài mấy cây kim bằng trúc dùng để đan quần áo.
Sau khi thu thập đống sợi tơ xong, cô lại ngồi xuống và tiếp tục đan chiếc giỏ mà tối qua mới làm được một nửa.
Lúc này có lẽ cũng hơn bốn giờ sáng, gần năm giờ sáng rồi. Khoảng một tiếng nữa thủy triều sẽ rút xuống, cô đan giỏ thêm một lát rồi sẽ ra biển để bắt thêm một ít hải sản.
Và lúc này, Dương Sí suốt đêm không ngủ giống cô cũng đã thức dậy. Anh đang sắp xếp những đồ vật trao đổi được từ tộc Man Ngưu. Lúc này, Đại Sơn cũng tỉnh dậy, hai người liền hợp lực treo tất cả những thứ đó lên lưng một con hổ. Chỉ còn chờ tất cả mọi người tỉnh lại, bọn họ sẽ lập tức lên đường rời khỏi tộc Man Ngưu.
Lúc này, một tiếng chim ưng rít gào bỗng nhiên truyền đến từ cửa sơn động.
“A Sí...”
“Là Phi Vũ, không có chuyện gì đâu, tôi ra ngoài xem một chút.”
Dương Sí sải bước lớn đi ra khỏi sơn động, vừa liếc mắt liền thấy một người đàn ông mặt mũi tràn đầy vẻ không kiên nhẫn đang đứng dựa vào cây đại thụ cách cửa sơn động không xa.
“Phi Vũ, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Phi Vũ nghe được tiếng của Dương Sí liền thu lại vẻ mặt không kiên nhẫn của mình và cất bước đi về phía anh.
“Nghe nói hôm nay anh muốn rời khỏi đây.”
Dương Sí sững sờ và có chút kinh ngạc. Tin tức anh muốn rời đi là tối hôm qua tranh thủ lúc rảnh đến nói với Ngưu Lực một tiếng. Hẳn là Ngưu Lực sẽ không nói cho Phi Vũ biết chuyện này, nếu không có áp lực cạnh tranh thì một người cao ngạo như Phi Vũ sẽ không đáp ứng điều kiện kết minh của ông ta.
“Anh nghe ai nói vậy?”
Trong mắt Phi Vũ thoáng qua vẻ đắc ý, anh ta hỏi lại một lần nữa.
“Trước tiên anh đừng quan tâm tới việc tôi nghe ai nói chuyện này, anh chỉ cần nói cho tôi biết có phải anh định đưa người trong tộc của mình rời khỏi đây hay không?”
Dương Sí ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
“Phải.”
Chuyện này không có gì cần phải giấu diếm, dù sao thì khi anh đi rồi, Phi Vũ nhất định có thể nhận được tin tức.
“Sao lại gấp gáp như vậy? Anh không muốn kết minh với tộc Man Ngưu à?”
Dương Sí biết rõ anh ta chỉ đang nói những lời sáo ngữ nên lập tức phủ nhận:
“Ai nói tôi đến đây để kết minh với tộc Man Ngưu, tôi chỉ đến đây để trao đổi đồ vật với bọn họ mà thôi, hiện tại đã trao đổi xong, tự nhiên cần phải trở về.”
Phi Vũ nghe xong như có điều suy nghĩ, cũng không hỏi thêm câu nào, anh ta chỉ liếc nhìn Dương Sí mấy lần rồi sải bước rời đi.
Mặc dù người đã đi rồi nhưng con chim ưng của anh ta vẫn dừng lại ở một nơi cách đó không xa.
Chậc, tên Phi Vũ này coi anh là đồ ngốc chắc.
Dương Sí vờ như không nhìn thấy con chim ưng kia và quay người trở lại sơn động.
Đoàn người nhanh chóng xuất phát, Ngưu Lực giả vờ nói vài tiếng giữ người lại rồi cũng thôi, dù sao bọn họ cũng không kết minh với nhau, muốn nuôi cả nhóm của anh lại phải tốn kém rất nhiều thịt.
Phi Vũ lạnh lùng quan sát mọi chuyện, anh ta không tin Dương Sí đến đây chỉ để trao đổi đồ vật rồi thôi. Còn nửa năm nữa mới đến ngày hội lớn, đến lúc đó người của các tộc sẽ tụ tập lại với nhau để trao đổi hàng hóa.
Dương Sí mới vậy đã chờ không nổi, liền trực tiếp tìm đến nơi này của tộc Man Ngưu ư? Sao có thể như thế được. Anh ta đến đây chắc chắn là vì mục đích khác.