Phi Vũ làm một cái thủ thế với con chim ưng của mình. Con chim ưng nấn ná một lúc rồi mới đuổi theo đoàn người của Dương Sí.
Ở trong núi rừng thỉnh thoảng gặp được chim ưng là chuyện bình thường, nhưng một con chim ưng có móng vuốt cực lớn cùng với cái đầu loang lổ đốm trắng thì lại không thường thấy.
“Đây là con chim ưng của Phi Vũ phải không?”
Đại Sơn chỉ ngẫu nhiên nhìn thoáng qua một lần liền có thể nhớ kĩ.
Dương Sí cười nhạo một tiếng.
“Đúng vậy, là con chim ưng của anh ta. Còn mệt anh ta khăng khăng cho rằng mình che giấu rất tốt, và chúng ta đều không nhận ra.”
Nhiều năm không gặp, Phi Vũ vẫn là dáng vẻ đó.
“Chúng ta đi nhanh chút, dọc theo bờ biển mà đi. Con chim ưng của bọn họ không thể tuân theo lệnh điều khiển khi ở khoảng cách quá xa, nó sẽ nhanh chóng tự mình bay về.”
Đại Sơn lên tiếng đáp ứng, sau đó lập tức quay đầu thông báo cho những người còn lại trong đội ngũ tăng tốc lên đường.
Quả nhiên, sau nửa ngày đi đường, con chim ưng vẫn luôn bám đuôi bọn họ đã quay đầu bay về với chủ nhân của nó.
Không có con chim ưng ở trên đầu nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình, Dương Sí lúc này mới nghiêm túc quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Dường như kiếp trước anh đã từng đi qua nơi này, lại dường như chưa từng đi qua. Bãi biển vẫn vậy, dáng vẻ không khác nhiều lắm với trong trí nhớ của anh, trong nhất thời anh không thể phân biệt được.
Nhưng chắc chắn là nơi này, cái gọi là vùng đất dựng tộc lý tưởng tuyệt đối không có ở đây.
Dương Sí tỉ mỉ nhớ lại, năm đó sau khi A Mộc bị thương nặng và quay về trong tộc, cậu ấy không hề nói gì nhiều, chỉ để lộ một tin tức quan trọng nhất là vùng đất đó nằm ở phía nam.
Nghiêm túc mà nói, nơi mà giống cái nhỏ rời đi cũng được coi là phía nam đấy.
Thực ra...
Cũng không nhất thiết phải đi tìm vùng đất dựng tộc mà A Mộc đã nghe ngóng trước đó, chỉ cần tìm một nơi có nguồn nước và có rừng, một nơi có thể khiến cho người trong tộc an toàn vượt qua vụ cháy rừng lần thứ hai, như vậy là đủ.
Trong đầu Dương Sí đột nhiên hiện lên hình ảnh của một con sông.
Đó chính là nơi mà giống cái nhỏ đã rời đi...
Lúc ấy, anh chỉ lo tức giận nên không chú ý tới. Nơi đó có nguồn nước, có núi rừng, nếu như không có những bộ tộc khác thì nơi đó cũng thích hợp để làm nơi định cư mới cho bộ tộc của anh.
Dương Sí tuyệt đối không thừa nhận mình có lòng riêng, anh dẫn theo đội ngũ chậm rãi đi theo con đường lúc đến.
Ở một bên khác, Hàn Lộ lo lắng mình để vuột mất đoàn người của Dương Sí nên dứt khoát chuyển đống lửa đến bên cạnh dòng sông. Tranh thủ lúc thủy triều rút xuống, cô lại đào được rất nhiều ngao biển và nghêu sò khác, ngay cả ốc biển cũng bắt được không ít.
Những thứ này đều phải nướng chín rồi lại đem đi phơi khô.
Vì vậy cô trực tiếp chuyển đống lửa đến bên cạnh dòng sông, tầm nhìn ở nơi này cực tốt, nếu nhóm người Hợp Khương thật sự đi theo con đường này trở về thì cô nhất định có thể nhìn thấy bọn họ.
Sau khi chờ đợi gần một ngày rưỡi, khi màn đêm lần nữa buông xuống, chưa kịp nhìn thấy người, cô đã nghe thấy tiếng hổ gầm trước tiên.
Hàn Lộ nhịn không được kích động lên. Ở một mình suốt mấy ngày trời, nói không buồn bực là không thể nào, bây giờ cô rốt cuộc có thể gặp lại nhóm người Hợp Khương rồi!
Dương Sí đi ở phía trước, vừa ra khỏi bìa rừng liền nhìn thấy giống cái nhỏ đang ở bên sông. Không chờ anh vui vẻ được bao lâu, một ngọn lửa chợt bùng lên trong mắt anh.
Khoảnh khắc nhìn thấy ngọn lửa đó, những tiếng kêu gào thống khổ, và tiếng khóc vang vọng khắp núi rừng được cất sâu trong miền ký ức của anh ào ạt tuôn ra.
Dương Sí chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, anh không hề nghĩ ngợi mà vọt tới, cởi tấm da thú trên người mình xuống nhúng vào nước sông rồi trùm lên đống lửa.
Đống lửa vốn không lớn, sau khi tấm da thú thấm nước phủ lên, lửa liền tắt ngúm. Nhưng độ ấm còn sót lại trong đống lửa đã nhanh chóng nướng khét tấm da thú.
Sau khi ngửi thấy mùi khét lẹt gay mũi, Hàn Lộ rốt cuộc cũng hoàn hồn.
“Dương Sí?!”