“Anh!!”
Hàn Lộ vô cùng tủi thân, cho dù bây giờ cô đã có tro than rồi, việc nhóm lửa cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng cô đã bỏ ra rất nhiều thời gian mới có thể nhóm được đống lửa này đấy.
Mặc dù vết thương trên tay sẽ tự động khép lại, nhưng cảm giác đau đớn lúc bị thương là chân thực.
Bây giờ, Dương Sí lại dập tắt đống lửa của cô.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Hàn Lộ đã rất tức giận, cô hận không thể nhào tới cắn anh hai phát. Nhưng rồi cô đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Dương Sí từng trải qua mấy vụ cháy rừng, trong lòng anh tự nhiên sẽ sinh ra nỗi sợ hãi kiêng kỵ đối với lửa, vậy nên anh trở nên kích động như vậy cô cũng có thể hiểu và thông cảm được.
Thôi vậy.
“Anh không cần phải sợ...”
“Cô lấy lửa này từ nơi nào?!”
Hai người đồng thời lên tiếng cùng một lúc, một người thì nhẹ nhàng, một người thì hung dữ. Trong nháy mắt, lời giải thích của Hàn Lộ như bị mắc kẹt lại trong cổ họng, dù có làm thế nào cũng không nói ra được.
Dương Sí có lẽ cũng cảm thấy mình có chút hung dữ, anh gắng gượng khiến cho giọng nói nghe có vẻ nhẹ hơn và hỏi cô lại một lần nữa.
“Cô lấy lửa này từ nơi nào?”
Cho tới lúc này anh vẫn chưa từng nghĩ tới ngọn lửa này là do Hàn Lộ đốt lên, anh chỉ cho rằng lại có một khu rừng nào đó ở gần đây bị bốc cháy, mà giống cái nhỏ không biết tính nghiêm trọng trong chuyện này nên đã lấy lửa từ nơi đó mang về đây.
“Tôi tự mình nhóm lửa.”
Hàn Lộ trả lời câu hỏi của anh xong liền không để ý đến anh nữa, cô trực tiếp bước qua con sông nhỏ đi tìm Hợp Khương để nói chuyện.
Người đàn ông này à, mỗi lần trong lòng cô bắt đầu sinh ra một chút ấn tượng tốt đẹp với anh ta liền y như rằng sẽ bị một chuyện lung tung rối loạn khó mà nói rõ nào đó phá hoại cho không còn chút gì.
Hừ!
Không để ý đến anh ta nữa!
Trước đó đoàn người của Hợp Khương đều rớt lại ở phía sau, cho nên người nhìn thấy đống lửa chỉ có một mình Dương Sí. Vì vậy khi nhóm người nhìn thấy Hàn Lộ, bọn họ đều không có phản ứng gì quá đặc biệt.
Đương nhiên, Hợp Khương vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy cô.
“Tiểu Lộ! Cô không lừa tôi, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Suốt đường đi không có ai nói chuyện với cô ấy, cả quãng đường đều thật nhàm chán. Hợp Khương vừa thấy Hàn Lộ liền nhảy xuống từ trên lưng con hổ to lớn của mình và mừng rỡ kéo cô xoay tròn mấy vòng.
Có một người hoạt bát như thế này ở bên cạnh, tâm trạng buồn bực của Hàn Lộ cuối cùng cũng tốt lên mấy phần.
“Khương Khương, tôi đã chuẩn bị một ít đồ ăn ngon cho cô, đi nào, tôi dẫn cô đi nhìn xem!”
Hợp Khương nghe có đồ ăn, hai mắt liền sáng rực.
“Đồ ăn ngon gì vậy?”
“Ừm...dù sao cũng là thứ mà cô chưa từng ăn.”
Hàn Lộ mỉm cười thần bí, cô kéo Hợp Khương trực tiếp vòng qua Dương Sí và đến bên đống lửa đã bị dập tắt. Đống lửa bị tấm da thú phủ lên nên không thể nhìn ra ở đây đã từng đốt lửa. Hợp Khương chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống nên cũng không chú ý đến đống lửa đó.
Dương Sí: “...”
Anh ta vẫn còn chuyện chưa hỏi xong mà!
Hàn Lộ căn bản không thèm để ý đến anh, cô lôi chiếc giỏ mới của mình ra.
Chiếc giỏ mới này đã bện xong, so với chiếc giỏ đầu tiên của cô thì chiếc giỏ này được làm to hơn và dày khít hơn. Sau hai ngày làm việc chăm chỉ này, chiếc giỏ này đã được lấp đầy hơn một nửa. Mùi thơm của hải sản phơi khô quyện với mùi cỏ khô nhàn nhạt cực kì dễ ngửi.
Con hổ của Hợp Khương nhịn không được duỗi cổ về phía này mấy lần liền, và lần nào nó cũng bị Hợp Khương đập cho rụt cổ lại.
“Rốt cuộc là món gì vậy? Ngay cả con hổ nhà tôi cũng nhịn không được nữa rồi.”
Hàn Lộ không thừa nước đục thả câu mà trực tiếp lấy những con ngao biển đã mở vỏ từ trên tảng đá vẫn còn sót lại hơi ấm và đưa cho cô nàng.
“Ăn cái này đi, ở trong giỏ đều là đồ phơi khô hết.”
Hợp Khương nghe hiểu hai chữ phơi khô này, bọn họ cũng thường lấy thịt ăn không hết đi phơi khô làm thành thịt khô. Nhưng thịt phơi khô rất cứng và khó ăn.
“Nếm xem mùi vị thế nào?”
Hàn Lộ sợ cô ấy không biết cách ăn nên tự mình tách vỏ một con ngao biển ra rồi gỡ thịt bên trong đưa cho cô ấy.
Hợp Khương nhìn miếng thịt nho nhỏ đó thì có chút ghét bỏ, nhưng cô nàng vẫn cho Hàn Lộ mặt mũi nên cúi đầu cắn vào miệng.
“Ô! Hả? Oa! Ngon quá!”
Cô ấy đã từng ăn rất nhiều thịt vừa tanh vừa không có mùi vị gì, Hợp Khương thực sự ngạc nhiên khi lần đầu tiên được ăn một loại thịt có mùi vị ngon như thế này.
“Còn muốn nữa còn muốn nữa, đây là thịt gì vậy?”
Hàn Lộ đặt một nắm ngao biển còn lại vào trong tay Hợp Khương, cô mỉm cười giải thích: “Thứ này được gọi là ngao biển, cô đừng gặm vỏ của nó, ăn thịt bên trong ấy.”