Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 75 - Chương 75. Giống Cái Nhỏ Thật Khó Dỗ Dành 2

Chương 75. Giống cái nhỏ thật khó dỗ dành 2 Chương 75. Giống cái nhỏ thật khó dỗ dành 2

Hai người tụ lại một chỗ ăn đồ ăn ngon, còn nói chuyện luyên thuyên không ngừng, Dương Sí ở bên cạnh hoàn toàn bị lơ đẹp.

“Khụ...”

Không có người nào để ý đến anh.

“Khụ khụ...”

Hợp Khương ngẩng đầu lên rồi nhíu mày.

“A? Dương Sí, sao anh lại cởi váy da thú ra?”

Dương Sí theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, lúc này anh mới kịp phản ứng lại, váy da thú của anh đã bị cầm đi dập lửa rồi. Lúc đầu cảm thấy không có gì, nhưng vừa nhìn qua giống cái nhỏ, không biết vì sao khuôn mặt của anh lại nóng bừng lên, anh vội vàng dùng tay che lại khối thịt không nên lộ ra ngoài của mình.

Hàn Lộ không hề ngẩng đầu nhìn, cô chỉ nghe thấy câu nói của Hợp Khương, nghĩ thôi cũng biết là tình cảnh gì.

Thật không biết xấu hổ!

Hợp Khương vừa gặm ngao biển, một đôi mắt sáng quắc lại lia qua lia lại giữa hai người.

Ôi chao, Dương Sí lại có thể đỏ mặt!

A? Tai của tiểu Lộ cũng đỏ rồi!

Bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị.

Vẫn là Đại Sơn kịp thời xuất hiện cứu vớt Dương Sí.

“A Sí, tôi thấy váy da thú của anh không còn, liền mang cho anh một cái khác này.”

Dương Sí nhìn Đại Sơn như nhìn một vị cứu tinh, anh gần như là cướp lấy chiếc váy da thú trong tay anh ta, sau đó nhanh chóng quấn váy quanh người mình.

Sau khi có váy da thú che chắn phần thân dưới, nhiệt độ nóng bỏng trên gương mặt Dương Sí rốt cuộc cũng dịu đi phần nào. Lúc này, anh lại nhớ đến chuyện mà trước đó mình vẫn chưa hỏi rõ ràng.

Đây cũng không phải là chuyện nhỏ.

Dương Sí bước đến bên cạnh đống lửa và nhàn nhạt liếc mắt ra hiệu với Hợp Khương. Phải một lúc lâu Hợp Khương mới kịp phản ứng lại, cô ấy vội vàng nhường lại vị trí của mình cho anh. Hợp Khương ôm một đống ngao biển trong tay, bộ dạng đáng thương hề hề đi theo Đại Sơn cách xa hai người.

Sau khi mọi người đi hết, Dương Sí mới ngồi xuống đối diện với Hàn Lộ và kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.

“Cô lấy lửa này từ nơi nào?”

Hàn Lộ có chút đau đầu.

“Tôi đã nói với anh rồi, ngọn lửa này do tôi tự nhóm lên. Còn nữa, thật ra anh không cần phải sợ lửa như vậy.”

Cô cũng biết xảy ra vụ cháy rừng là một chuyện cực kỳ đáng sợ, đối với người chứng kiến ngọn lửa thiêu hủy cả mảnh đất của bộ tộc mình và toàn bộ người trong tộc phải chuyển đi nơi khác như Dương Sí mà nói thì đây là bóng ma theo suốt cuộc đời anh. Nhưng lửa cũng có rất nhiều lợi ích đáng kể. Chỉ cần mọi người xử lý tốt thì sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

“Chuyện cháy rừng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, có thể cả đời cũng chỉ có một lần như vậy thôi. Anh quá cẩn thận rồi, đống lửa nhỏ như thế này chỉ cần một chút nước là có thể dập tắt được, anh không cần phải căng thẳng như vậy.”

Dương Sí: “...”

Ai nói chỉ có một lần, rõ ràng sẽ sớm có lần thứ hai.

Anh thấy dáng vẻ nghiêm túc của giống cái nhỏ nên không lập tức phản bác ngay. Anh chỉ nghiêm mặt và nhìn cô chằm chằm.

Hàn Lộ sinh sống ở hiện đại từ nhỏ lớn lên nên biết rõ lợi ích của lửa. Sau khi đến nơi này, Dương Sí và mẹ của anh đã chăm sóc cô rất nhiều, dù thế nào đi nữa, cô vẫn hi vọng có thể cải thiện ấn tượng của anh về lửa.

“Thật ra lửa cũng có rất nhiều lợi ích.”

Dương Sí nhướng mày ra hiệu cô nói tiếp.

Trong đầu Hàn Lộ cấp tốc tìm ra một vài lợi ích do lửa mang đến.

“Có lửa rồi mới có thể nấu chín đồ ăn để ăn được.”

“Chúng tôi đã quen ăn thịt sống, thịt sống càng ngon hơn.”

“Lửa còn có thể hù dọa thú dữ.”

“Đàn ông của tộc Bạch Hổ không sợ thú dữ.”

“Lửa có thể dùng để sưởi ấm! Trời lạnh mà có lửa thì không cần phải sợ lạnh nữa!”

“Thể trạng của đàn ông không sợ lạnh, giống cái đã có mấy con hổ và da thú nên cũng không sợ lạnh.”

Cái tên đàn ông thối tha hay bắt bẻ này!

Hàn Lộ tức giận vô cùng, cô đột ngột đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lửa còn có thể dùng để chiếu sáng nữa, đến buổi tối không cần phải mò mẫm trong bóng đêm!”

Dương Sí thấy cô dường như đã nổi giận liền nghiêm mặt và nói năng với giọng điệu chân thành: “Buổi tối là thời gian dành cho việc ngủ, không cần phải chiếu sáng, hơn nữa, giống cái nhỏ này, tôi vẫn chưa nói với cô chuyện mắt tôi có thể nhìn thấy vào ban đêm sao?”

Hàn Lộ: “...”

“Cô!”

“Anh!”

Cô thực sự tức đến muốn khóc, cô nói ra cái gì cũng bị gã đàn ông này phản bác lại. Anh còn dập tắt đống lửa mà khó khăn lắm cô mới nhóm được nữa, sao lại có một người đàn ông đáng ghét như vậy chứ!

Dương Sí thấy vành mắt của giống cái nhỏ đã đỏ hoe, xem dáng vẻ dường như là sắp khóc! Anh bị dọa đến mức lập tức đứng dậy ngăn lại trước mặt cô.

“A! Cô đừng khóc mà! Bọn họ đều đang ở bên kia sông nhìn chúng ta đấy!”

“Muốn nhìn thì cứ nhìn đi! Dù sao người khóc ra hạt châu cũng không phải là anh!”

Bản thân Hàn Lộ cũng không nhận ra rằng mỗi khi cô ở trước mặt Dương Sí, cô luôn có dáng vẻ giống một cô gái nhỏ.

Phảng phất hai người giống như một đôi tình nhân đang cãi nhau vậy, người này dỗ dành người kia, người kia hung dữ với người này, cuối cùng vẫn là Dương Sí bại trận chịu thua.

“Chỉ cần cô không khóc, cô muốn tôi làm gì cũng được...”

“Thật ư?”

“Thật!”

“Được rồi, vậy anh nhóm lửa giúp tôi đi.”

Dương Sí: “...”

Bình Luận (0)
Comment