Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 76 - Chương 76. Giống Cái Nhỏ, Cua Thật Là Thơm 1

Chương 76. Giống cái nhỏ, cua thật là thơm 1 Chương 76. Giống cái nhỏ, cua thật là thơm 1

“Không được! Tôi nói tất cả mọi chuyện ngoại trừ chuyện này ra!”

Dương Sí nghĩ cũng không cần nghĩ lập tức từ chối yêu cầu của cô, anh vừa nhìn thấy lửa liền muốn dập tắt nó đi, sao anh có thể đồng ý đi nhóm lửa được chứ.

Hàn Lộ cũng không cho rằng chỉ trong chốc lát liền có thể khiến anh nghĩ thông suốt chuyện này, cô rất hiểu chuyện lùi lại một bước.

“Vậy thì sau khi tôi nhóm lửa xong xuôi thì anh không được dập tắt lửa của tôi đi nữa.”

“Chuyện này...”

Dương Sí đang muốn dùng lời lẽ thẳng thắn để từ chối lời đề nghị của cô, nhưng vừa đối diện với ánh mắt của giống cái nhỏ, anh liền biến thành một người câm, một câu cũng không thể thốt nên lời.

Hàn Lộ chớp chớp mắt, cô tranh thủ rèn sắt khi còn nóng và nói: “Trên dưới mấy nghìn năm nay, bộ tộc của chúng tôi vẫn luôn sử dụng lửa, nếu như không dùng lửa nướng chín đồ ăn, tôi ăn vào sẽ bị bệnh.”

Cho dù là ai khi bị đôi mắt như phủ một làn hơi nước kia nhìn chằm chằm, chỉ sợ đều không có cách nào từ chối yêu cầu của cô.

Dương Sí hơi chật vật né tránh ánh nhìn của Hàn Lộ.

“Tôi, tôi, vậy thì tôi phải ở đó trông chừng ngọn lửa. Còn có, đống lửa đó phải chuyển đến gần bờ sông một chút.”

Tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn được.

Hàn Lộ không hề cự tuyệt yêu cầu này của anh, chẳng qua chỉ là dịch chuyển đống lửa lại gần bờ sông một chút thôi mà, chuyện đó cũng không gây trở ngại gì đến cô hết. Dù sao thì sau khi bọn họ quay về tộc Bạch Hổ hết rồi, cô muốn nhóm lửa ở chỗ nào liền nhóm lửa ở chỗ đó, cũng chẳng ai làm gì được cô.

Hai người cứ quyết định như vậy.

Dương Sí nhanh chóng thu thập tấm váy da thú bị đốt cháy của mình, rồi lại giúp đỡ Hàn Lộ dịch chuyển mấy thanh củi gỗ và cành khô lại gần bờ sông.

Ở phía bên kia bờ sông, đoàn người vẫn đang nghỉ ngơi tại chỗ, không ai đến bên này quấy rầy hai người. Dẫu sao thì ở trong lòng bọn họ, Hàn Lộ đã là giống cái nhỏ của Dương Sí. Hai người đó hiếm khi được ở cùng một chỗ với nhau, mọi người đều là người có ánh mắt.

Chỉ có duy nhất Hòa Nhạc là muốn qua bên đó làm phiền nhưng vì chân cô ta bị què nên cô ta chỉ có thể dùng đôi mắt u ám của mình đảo qua đảo lại giữa hai người đang ở bên kia sông.

Tất cả mọi người đều không biết hai người bọn họ đang làm gì.

Sau khi Dương Sí giúp đỡ chuyển đồ xong, anh chợt sực nhớ ra một chuyện.

“Không phải cô nói mình phải trở về chỗ bộ tộc của cô à, sao cô vẫn còn ở lại chỗ này?”

Ấn đường của Hàn Lộ khẽ giật giật, cô chỉ cảm thấy đầu mình lại phát cơn đau. Tại sao người đàn ông này không thể ngốc nghếch hơn một chút được nhỉ?

“Tôi...tôi cố tình ở lại chỗ này để chờ mấy người các anh đó. Lúc tôi còn ở trong tộc của anh, may mắn có Hợp Khương và mẹ của anh chăm sóc rất chu đáo, bây giờ trước khi tôi quay lại bộ tộc của mình thì dù sao cũng phải đưa chút đặc sản gì đó của tộc chúng tôi để bày tỏ chút tâm ý của mình chứ.”

“Đặc sản?”

Dương Sí không hiểu từ này có nghĩa là gì.

Hàn Lộ liền chỉ vào đống ngao biển phơi khô ở trong giỏ của mình và giải thích cho anh: “Chính là đồ ăn mà chỉ riêng trong tộc của chúng tôi mới có ấy. Tôi định tặng hết những thứ này cho Hợp Khương và mẹ của anh.”

“Vậy còn tôi thì sao? Tôi không có phần à?”

Cũng không phải Dương Sí thèm ăn, anh chỉ cảm thấy giống cái nhỏ làm thế này giống như người trong tộc Bạch Hổ khiến cô nhớ đến chỉ có Hợp Khương và mẹ của anh mà thôi. Nghĩ vậy, trong lòng anh liền có chút ê ẩm.

Hàn Lộ bị câu hỏi của anh làm cho sững người.

Cô quả thật không có chuẩn bị quà gì cho Dương Sí hết. Ý định ban đầu của cô là để Dương Sí về tộc ăn chung với mẹ của mình. Bây giờ nghe anh hỏi như vậy, Hàn Lộ cảm thấy có chút xấu hổ.

Bình Luận (0)
Comment