Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 77 - Chương 77. Giống Cái Nhỏ, Cua Thật Là Thơm 2

Chương 77. Giống cái nhỏ, cua thật là thơm 2 Chương 77. Giống cái nhỏ, cua thật là thơm 2

Nói đi thì cũng phải nói lại, trên suốt dọc đường đến đây, người quan tâm chăm sóc cho cô nhiều nhất chính là Dương Sí. Bản thân cô lại không chuẩn bị cho anh bất cứ thứ gì để thể hiện sự biết ơn của mình, chuyện này quả thật không thể nào nói nổi.

Nếu như thời gian vẫn còn dư dả, Hàn Lộ nghĩ cô có thể đan tặng cho Dương Sí một cái quần đùi. Bởi vì chỉ trong thời gian xấp xỉ một tuần thôi mà cô đã bắt gặp cảnh tượng không thể nào miêu tả được đến tận hai lần.

Nhưng bây giờ thời gian không đủ, ngay cả bản thân cô còn không có áo quần để mặc nữa cơ mà, chuyện áo quần liền coi như bỏ qua một bên.

Hàn Lộ ngẫm đi ngẫm lại, cô liền chỉ tay về phía chiếc giỏ chứa đầy ngao biển.

“Tôi tặng chiếc giỏ này cho anh đấy! Tôi đã phải rất vất vả bện nó rất lâu.”

Dương Sí khá hài lòng với món quà này của cô, anh đã nhìn trúng chiếc giỏ này từ lâu rồi, thứ này so với mấy thứ đồ ăn đó càng có ý nghĩa hơn. Đồ ăn ấy mà, rất nhanh đã nuốt hết xuống bụng, nhưng chiếc giỏ này thì lại khác, anh có thể dùng nó rất lâu.

“Cảm ơn cô...”

Vốn dĩ anh muốn nói là mình rất thích nó, nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt nên lời, chỉ đành chuyển chủ đề hỏi về chuyện nhóm lửa.

“Cô đã nhóm lửa như thế nào vậy?”

Hồi trước khi nhìn thấy vụ cháy rừng xảy ra, anh chỉ nhìn thấy phía trên ngọn núi, trên bầu trời giáng xuống một tiếng ầm vang, ngay sau đó núi rừng chợt dấy lên trận lửa lớn hừng hực.

Hàn Lộ có lòng muốn dạy anh cách nhóm lửa, mỗi một bước cô đều tiến hành rất chậm, chờ sau khi rải than phấn và kíp dẫn lửa xong, cô mới cầm một thanh gỗ nhỏ chà xát thật nhanh.

Hai mắt của Dương Sí nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô, giống như thể thanh gỗ nhỏ trong tay Hàn Lộ sắp biến thành một con ác quỷ giơ nanh múa vuốt. Nhưng không chờ anh kịp thấy lửa thì đã thấy máu chảy ra trên tay giống cái nhỏ trước tiên.

Anh sợ đến mức lập tức ấn chặt thanh gỗ nhỏ đang không ngừng chuyển động trong tay cô.

“Cô bị thương rồi!”

Hàn Lộ không dám đưa bàn tay ra mà chỉ lắc đầu và nắm khư khư thanh gỗ nhỏ.

“Không có gì đâu, muốn nhóm lửa ấy mà, khẳng định không phải là chuyện dễ dàng.”

Dương Sí nghe được câu nói nhẹ bẫng như không của cô liền thấy trong lòng khó chịu. Vết thương trên tay giống cái nhỏ chắc là do ma sát với thanh gỗ mà bị thương. Vừa rồi cô dùng sức chà lâu như vậy đều không thể tạo ra lửa, nghĩ đến ngọn lửa trước đó chắc hẳn cô cũng phải tốn công tốn sức nhóm rất lâu với ra được như vậy. Kết quả là nó lại bị anh dập tắt mất...

Cứ như vậy nhưng cô lại không hề nổi giận, ngược lại còn nghiêm túc nói lý lẽ với anh.

Một giống cái nhỏ tốt đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng không giống với giống cái mà anh đã gặp ở kiếp trước.

Có phải hay không...

Dương Sí đang nghĩ đến chỗ mấu chốt thì trên tay có dị động, là giống cái nhỏ lấy thanh gỗ đi, cô định tiếp tục nhóm lửa.

“Đừng! Tay cô đã bị thương như thế rồi, còn nhóm lửa làm gì nữa?”

Hàn Lộ trợn trắng mắt nhìn anh, cô vẫn cố chấp xoay thanh gỗ nhỏ trong tay mình.

“Mấy người không cần dùng lửa nên đương nhiên thấy chẳng sao, nhưng tôi không có lửa thì không được. Tôi cần lửa để nướng chín đồ ăn, cần lửa để hù dọa thú dữ, cần lửa để chiếu sáng.”

Dương Sí bị mấy lời nói của cô chặn họng khiến cho anh không thể nói nên lời, anh chỉ có thể trực tiếp cướp lấy thanh gỗ ở trong tay cô rồi hung hăng nói: “Tôi giúp cô nhóm!”

Anh gần như đã phải dùng hết toàn bộ sức lực toàn thân mới có thể thốt ra bốn chữ này. Anh chưa từng nghĩ tới rằng sẽ có một ngày bản thân anh lại có thể chủ động xin được nhóm lửa.

Hàn Lộ cũng không ngờ tới, cô cho rằng Dương Sí có thể không ngăn cản cô nhóm lửa đã là một sự nhượng bộ rất lớn rồi.

“Anh...Vẫn là quên đi. Thấy anh sợ lửa như vậy, chờ chút nữa nếu thật sự có ngọn lửa bùng lên, tôi sợ anh sẽ có bóng ma tâm lý.”

“Bóng ma tâm lý? Ý cô là cái bóng sao? Cái đó thì tôi có lâu rồi mà.”

Hàn Lộ: “...”

Bình Luận (0)
Comment