Thôi vậy, cái từ này không dễ giải thích cho lắm, anh muốn nhóm lửa thì cứ nhóm đi.
“Được rồi, không nói chuyện đó nữa, để tôi dạy anh cách nhóm lửa nhé. Trước tiên, anh cầm lấy thanh gỗ nhỏ này, chân giẫm lên một đầu của khối gỗ, nhất định phải giẫm cho chắc đấy.”
Dương Sí vừa nghiêm túc lắng nghe vừa nghiêm túc làm theo những gì cô hướng dẫn. Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhóm lửa nên khó tránh khỏi có chút không biết phải làm sao.
Hàn Lộ liền dứt khoát tự mình nắm tay anh chỉ dạy.
“Lúc chà xát thanh gỗ này thì tốc độ nhất định phải nhanh. Không được để tay quá thấp, phải đặt tay lên trên, ở vị trí này là vừa vặn.”
Trong tâm trí Dương Sí lúc này đều là đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đang nắm lấy tay mình, ngoài ra anh chẳng nghe lọt tai một lời nào cả.
“Ồ... a... được...”
Thái độ cực kì qua loa có lệ.
Hàn Lộ tức giận cấu anh một cái thật mạnh.
“Nghiêm túc một chút, động tác phải nhanh hơn.”
Gương mặt Dương Sí lập tức nóng bừng, nặng nề gật đầu. Anh nắm lấy thanh gỗ và chà sát thật nhanh.
Sức lực và tốc độ của anh không phải là thứ mà Hàn Lộ có thể so sánh, chỉ mới chà xát được hai ba phút thì trong cái lỗ dưới đáy đã bắt đầu bốc khói lên rồi.
Hàn Lộ: “...”
Người so với người đúng là tức chết người.
Cô chà xát mệt đến chết đi sống lại, ít nhất cũng phải hơn nửa giờ mới có thể tạo ra lửa. Nhưng Dương Sí chỉ cần mấy phút đã chà ra khói. Thật sự khiến người khác phải hâm mộ ghen tị vô cùng.
“Dương Sí, anh thật lợi hại...”
Trong một thoáng nháy mắt, Hàn Lộ chợt có ý nghĩ muốn giữ anh lại nơi này, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Chưa nói đến chuyện Dương Sí có tình nguyện ở lại nơi này hay không, chỉ nói đến chuyện anh còn có một người mẹ đang ở trong tộc đợi anh trở về.
Nghe được tiếng khen ngợi của giống cái nhỏ, trong lòng Dương Sí cảm thấy ngọt ngào giống như được ăn mật. Lực đạo trên tay cũng càng ngày càng mạnh.
“Dừng dừng dừng! Còn chà nữa thì tấm gỗ của tôi sẽ bị anh chà hỏng mất thôi.”
Hàn Lộ rút thanh gỗ ra khỏi tay anh, sau đó đặt một đầu của bùi nhùi nhóm lửa vào tro than và vụn củi đang bốc cháy trong lỗ. Sau khi thổi nhẹ mấy hơi, ngọn lửa liền bùng lên.
Ánh lửa sáng rực vừa xuất hiện liền dọa cho Dương Sí lùi lại mấy bước. Vừa nhìn thấy lửa, cả người anh liền nhũn ra.
Hàn Lộ lập tức quay người chắn giữa anh và ngọn lửa, cô châm lửa trước. Lúc cô quay đầu lại vẫn thấy vẻ mặt vẫn còn vương nét sợ hãi của Dương Sí, cô chợt mềm lòng, kéo anh ngồi xuống vị trí cách xa đống lửa.
“Anh đừng sợ, một chút lửa cỏn con này không thể gây ra cháy rừng được đâu. Cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì còn có con sông ở bên cạnh mà, một vốc nước có thể dập tắt hơn phân nửa đống lửa, nếu không xong thì còn có thể dùng cát. Anh chỉ cần vẩy lên mấy nắm cát thì lửa sẽ tắt ngúm.”
Giọng nói êm ái phảng phất như mang theo ma lực, cảm xúc bất ổn của Dương Sí nhanh chóng được cô vỗ về.
Anh vừa mới thả lỏng người, một tiếng thét chói tai chợt truyền đến từ bên kia sông.
Hòa Nhạc ngồi ở phía bên kia vẫn luôn chú ý động tĩnh của hai người Dương Sí, cô ta cũng là người đầu tiên nhìn thấy đống lửa. Lửa chính là cơn ác mộng của tất cả mọi người trong bộ tộc Bạch Hổ. Cha của Hòa Nhạc đã táng thân trong ngọn lửa cháy hừng hực để có thể cứu cô ta ra. Vì vậy Hòa Nhạc sợ lửa chỉ có hơn chứ không kém Dương Sí.
Một tiếng hét chói tai lập tức đánh thức tộc nhân đang nghỉ ngơi gần đó.
“Lửa! Đó là lửa! Dương Sí lại có thể giúp giống cái kia nhóm lửa!”
Vừa nghe nhắc đến lửa, tinh thần của tất cả mọi người đều chấn động, người nào người nấy lập tức bật dậy khỏi mặt đất. Khung cảnh đáng sợ khi cả ngọn núi bốc cháy vẫn còn hiện rõ mồn một trong tâm trí bọn họ, không có người nào là không sợ hãi.
Đại Sơn và Hợp Thụ nhanh chóng băng qua con sông và đến trước mặt hai người. Người tới muốn một cước dẫm tắt đống lửa, nhưng Dương Sí đã kịp thời ngăn hành động đó lại.
“A Sí? Xảy ra chuyện gì vậy?! Sao anh có thể đốt lửa! Nhanh chóng dập tắt nó đi!”