Dương Sí nhìn mấy người đồng bọn tốt của mình, lại nhìn giống cái nhỏ, nhất thời cảm thấy vô cùng khó xử.
Thực ra bản thân anh cũng rất muốn dập tắt đống lửa này, nhưng giống cái nhỏ đã nói rồi, cô ăn đồ ăn sống là sẽ bị bệnh, cho nên anh không thể dập đống lửa này được.
Hàn Lộ biết được nỗi khó xử của Dương Sí, cô lập tức đứng lên.
“Là tôi nhờ anh ấy giúp đỡ tôi nhóm lửa, ở trong tộc của chúng tôi vẫn luôn sử dụng lửa nên các anh không cần phải căng thẳng như vậy đâu. Tuyệt đối không thể gây ra cháy rừng được.”
Một câu nói nhẹ nhàng của cô tất nhiên không thể khiến bọn Đại Sơn tiếp thu ngay được.
Khuôn mặt Hợp Thụ đen sì sì, môi mím chặt lại, anh ta túm lấy Dương Sí kéo lên.
“A Sí, tuyệt đối không thể giữ đống lửa này lại, anh đã quên mảnh đất của bộ tộc chúng ta đã bị phá hủy như thế nào rồi sao?”
Dương Sí lắc đầu, làm sao anh có thể quên được chứ.
Nhưng mà giống cái nhỏ đã nói là trong bộ tộc của cô ấy dùng lửa suốt bao nhiêu năm qua, thiết nghĩ chắc cũng không có chuyện gì. Vì chứng minh lời mà giống cái nhỏ vừa nói lúc nãy là đúng, Dương Sí đột nhiên cúi người bốc một nắm cát lớn và ném hết vào trung tâm đống lửa.
Đống lửa vừa mới nhóm được chợt vụt tắt mà không để lại bất cứ tiếng vang nào.
Hàn Lộ: “...”
Trong lòng Dương Sí có nắm chắc, ngay cả giọng nói cũng to lên mấy phần.
“Hai người nhìn đi, một vốc cát liền có thể dập đống lửa này rồi, không có chuyện gì hết.”
Đại Sơn và Hợp Thụ đều trợn mắt ngây ngốc.
Lửa dễ dập tắt như vậy sao??
“Cái này...”
“Cái này gì mà cái này, nếu đã có thời gian nói chuyện phiếm như vậy, chi bằng hai người vào rừng dạo mấy vòng tìm kiếm xem có con mồi nào không. Đi đi đi...”
Dương Sí mỗi tay đẩy một người, không chút nể nang đuổi hai người đó qua sông.
Chờ người đi hết, bấy giờ anh mới nhớ ra vừa rồi mình đã làm ra chuyện gì. Anh ngoái đầu lại nhìn đống lửa vẫn đang bốc khói, Dương Sí nhất thời có chút ngượng ngùng, anh dáo dác nhìn ngó xung quanh, rồi vội vàng túm lấy thanh gỗ nhỏ dùng để tạo lửa.
“Tôi, tôi, tôi lại giúp cô nhóm lửa...”
Hàn Lộ lặng lẽ bắt đầu xé cỏ khô.
Chỉ một lúc sau, ngọn lửa lại bùng lên một lần nữa. Mà Hợp Khương ở bên kia dòng sông rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, cô nàng nhân lúc anh trai của mình đi săn mà lén lút chạy qua bên này.
Vừa hay đuổi kịp thời điểm thủy triều rút xuống vào lúc chạng vạng, Hàn Lộ ngẫm tới ngẫm lui liền quyết định dẫn Hợp Khương ra biển bắt hải sản. Trước khi đi, vì lương tâm đột nhiên thức tỉnh nên cô quay đầu lại hỏi Dương Sí một tiếng, hỏi anh có muốn đi cùng bọn cô hay không.
Dương Sí kiên định lắc đầu từ chối.
“Tôi phải ở lại nơi này coi chừng đống lửa, các cô cứ đi đi.”
Hàn Lộ khẽ than một tiếng đứa ngốc, thế rồi mặc kệ không quan tâm đến anh nữa, cô kéo Hợp Khương đi xa dần.
Bây giờ chính là thời điểm thủy triều rút xuống, nước biển lui rất nhanh, Hợp Khương chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này bao giờ nên bị dọa cho sững người, không dám nhúc nhích.
“Tiểu Lộ, nước ở nơi này thật là kỳ lạ!”
“Đây là hiện tượng bình thường, mỗi ngày đều xảy ra hai lần, cô đừng sợ.”
Nếu giải thích cho rõ quy luật thủy triều lên xuống là gì thì Hợp Khương cũng không hiểu, hơn nữa rất khó để giải thích về mặt trăng, trái đất, rồi lực hấp dẫn này nọ. Vì vậy Hàn Lộ chỉ nói sơ qua đại khái cho cô ấy mà thôi.
Hợp Khương nghe bảo đây là hiện tượng bình thường trong ngày thì nỗi sợ trong lòng cũng vơi đi ít nhiều. Cô ấy thử thăm dò hai lần và thấy không có gì nguy hiểm liền thả lỏng hoàn toàn. Thậm chí còn dám giẫm vào phần nước của thủy triều đang rút xuống, chơi rất là vui vẻ.
Nhưng con hổ của cô ấy thì lại đi sát sau lưng Hàn Lộ.
Nó đã thèm thuồng thứ đồ kỳ quái trên người Hàn Lộ từ lâu, bên trong có gì đó rất thơm, mùi thơm đó cứ mê hoặc nó nãy giờ.
Hàn Lộ không hề chú ý đến con hổ đi sát ngay sau lưng mình, ánh mắt của cô luôn dừng lại trên mặt đất, tập trung tinh thần tìm hải sản.
Đồ ăn ngon tất nhiên phải chia sẻ với mọi người.