Cô nhìn ra được mặc dù Hợp Khương rất thích ăn thịt ngao biển, nhưng vì thịt của nó quá nhỏ nên ăn chưa đã thèm. Cho nên trong chuyến ra biển bắt hải sản ngày hôm nay, cô phải tranh thủ tìm thêm mấy loại hải sản nữa để bổ sung cho bữa ăn, đồng thời để nhóm người trong tộc Bạch Hổ biết được lợi ích của đồ ăn được nướng chín như thế nào.
Cô muốn chờ xem Dương Sí còn có thể lẽ thẳng khí hùng nói đồ sống ăn ngon hơn nữa hay không.
“A! Tiểu Lộ! Đau quá! Đau quá!”
Hợp Khương liên tục kêu đau dọa cho Hàn Lộ giật mình, cô quay đầu lại nhìn và lập tức bật cười.
Có lẽ là cô ấy không cẩn thận nên dẫm trúng con cua hoa lan đang ẩn mình trong cát, một ngón chân bị cái càng to kẹp cứng không chịu thả.
Cũng may là bình thường cô ấy hay đi chân trần, vết chai ở chân rất dày nên chỉ nghe thấy tiếng cô ấy kêu đau chứ không nhìn thấy chỗ bị kẹp rách da chảy máu.
“Khương Khương, trước tiên cô cứ thả chân vào trong nước, đừng nhúc nhích.”
Hợp Khương nhịn đau nghe lời cô đi về phía trước rồi nhúng chân vào nước. con cua lớn kia vừa ngâm mình vào nước liền thu càng lại và lủi đi rất nhanh. Hàn Lộ vội vàng chạy chậm qua đó, một chân của cô giẫm lên lưng con cua và nhanh nhẹn tóm lấy nó.
“Oa!! Tiểu Lộ thật lợi hại! Nó còn không kẹp được cô!”
Nhìn thấy con cua vừa nãy còn giương nanh múa vuốt với mình bây giờ lại thành thật chịu trói như vậy, Hợp Khương đã quên mất cơn đau trên chân, cô nàng sáp lại bên cạnh Hàn Lộ và nhìn cô với ánh mắt tràn ngập sùng bái.
Hàn Lộ mỉm cười ném con cua hoa lan đã bị trói chặt vào trong sọt, rồi quay đầu sang hỏi: “Cô có biết nó là con gì không?”
Hợp Khương gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
“Hình như là tôi biết, mà lại hình như là không biết. Khi chúng tôi vừa mới chuyển đến vùng đất dựng tộc bây giờ, mọi người đã tìm thấy một số con vật nhỏ có vẻ ngoài cũng hơi tương tự với con này ở dưới những tảng đá trong dòng suối nhỏ. Mẹ nói đó là con sâu nhiều chân. Nhưng mấy con sâu nhiều chân trong dòng suối nhỏ vừa đen vừa bé tí tẹo, không hề xinh đẹp giống như con này.”
Nghe đến cái tên kỳ quái như vậy, Hàn Lộ nhịn không được phì cười.
“Sâu nhiều chân? Nhìn bề ngoài thì trông cũng khá giống đấy. Nhưng ở trong tộc của chúng tôi thì nó được gọi là con cua. Ăn ngon lắm luôn á~”
Bình thường mỗi khi nghe có đồ ăn ngon, hai mắt của Hợp Khương đều sáng bừng lên. Nhưng hôm nay, cô ấy lại liên tục xua tay với vẻ mặt ghét bỏ.
“Con này không ngon chút nào đâu! Thật đó! Vừa hôi thối vừa cứng ngắc, sau khi mấy người trong tộc ăn vào đều nôn ra mấy dạo. Người nào người nấy bị bệnh rất lâu mới khỏi được.”
Hàn Lộ: “...”
Cua đồng a...
Đa số cua đồng đều ăn xác động vật hư thối, còn có các loại côn trùng và rong rêu. Vi khuẩn trên thân cua không cần nói cũng biết có rất nhiều. Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết lúc mấy người trong tộc Bạch Hổ khi ăn nó sẽ không vứt bỏ má cua, dạ dày cua và tim cua.
Mấy người này ăn sống cua đồng, xem ra lá gan cũng thật lớn, chỉ nôn mấy dạo cũng xem như mạng lớn rồi đấy.
“Mấy con cua đó... không thể ăn sống được đâu. Được rồi, đợi buổi tối tôi nướng chín cho cô nếm thử thì cô liền biết.”
Không người nào có thể nói không với mỹ vị tuyệt vời của thịt cua.
Hàn Lộ hạ quyết tâm tối nay cô sẽ mời Hợp Khương và mấy người khác được thưởng thức mùi vị ngon lành chân chính của con cua, vậy nên cô không tiếp tục đi lang thang trên bãi cát để tìm ngao biển nữa mà chỉ chuyên tâm tìm nơi có nhiều tảng đá để có thể bắt nhiều cua hơn.
Lúc thủy triều rút xuống, cua hoa lan thường vùi mình trốn trong cát. Nhưng đa số cua xanh và cua đá đều thích giấu mình ở trong khe đá.
So với cua hoa lan thì Hàn Lộ càng thích cua xanh hơn. Thịt của chúng nhiều, gạch cua vừa thơm vừa béo... Không được nghĩ, không được nghĩ nữa, mới nghĩ thôi đã thấy thèm chảy nước miếng rồi.
“Khương Khương tới đây nhanh lên, tôi dẫn cô đi bắt cua xem này.”
Hợp Khương không cần nghĩ ngợi gì nhiều đã lắc đầu cự tuyệt, bàn chân bị cua kẹp lúc nãy vẫn còn đau đây này, cô ấy sẽ không đi bắt mấy con cua đó.
“Tôi không đi đâu! Tôi ở chỗ này đợi cô thôi!”
Hàn Lộ cảm thấy cực kì bất đắc dĩ, cô chỉ có thể quay lại dạy cho Hợp Khương phương pháp bắt ngao biển ở trên bãi cát.
“Vậy thì cô cứ ở chỗ này tìm ngao biển nhé, buổi tối tôi sẽ nướng nó cho cô ăn. Mấy con ngao biển mà cô bắt được cứ đặt ở trên tảng đá trước mặt cô ấy, nếu không tất cả sẽ bị cuốn trôi khi thủy triều dâng.”
“Ừ ừ ừ, cô đi đi.”
Hợp Khương rất tò mò đối với công việc mới mẻ này, không đợi Hàn Lộ rời khỏi đã hứng trí bừng bừng bắt đầu đi dọc bãi cát tìm bắt ngao biển.