Nhìn cách cô ấy bắt ngao rất ra dáng, lại có con hổ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, còn có Dương Sí cách đó không xa đang nhìn về phía này, Hàn Lộ lập tức yên tâm, cô lại quay đầu đi về phía bãi đá ngầm.
Bãi đá có nhiều tảng đá lớn nên bên dưới chắc chắn có rất nhiều cua tập trung ở dưới đó. Nhưng muốn bắt được con cua ra ngoài thì phải có công cụ mới được.
Hang cua thường khá sâu, chỉ dựa vào việc duỗi tay vào trong để bắt là không thực tế, hơn nữa còn rất nguy hiểm. Vì vậy mỗi lần bắt cua đều phải dùng công cụ thăm dò vào đáy hang trước, có động tĩnh rồi mới bắt đầu móc ra bên ngoài.
Ông nội của cô có một “thần khí” đào cua tổ truyền, nghe nói nó được truyền lại từ đời ông cố nội của ông nội cô.
Trên thực tế, nó trông giống như một chiếc cọc gỗ thông thường có móc.
Cô cũng không có biện pháp chỉ trong chốc lát đã tìm ra một cây cọc gỗ tương tự như vậy được, vì vậy cô chỉ có thể tìm một nhánh cây khô tương đối dài để thay thế.
Muốn tìm hang cua cũng cần phải có kỹ xảo, miệng hang thường có một ít vết tích do càng cua để lại lúc chúng bò ra ngoài.
Còn có một số con cua sẽ ẩn mình phía dưới những tảng đá nhỏ, vì vậy Hàn Lộ cũng lật không ít đá để tìm. Nhưng chúng đều là mấy con cua có kích thước nhỏ, không lật ra được con cua lớn nào cả.
Cũng may chưa đi được bao xa, cô đã phát hiện vết tích cua bò ngay dưới một tảng đá lớn, Hàn Lộ lập tức cầm nhánh cây luồn vào trong đó để thăm dò, có động tĩnh!
Bên trong khẳng định có cua!
Hàn Lộ cầm nhánh cây kiên trì không ngừng nghỉ chọc một lúc lâu, con cua ở bên trong rốt cuộc cũng chịu không nổi hành động khiêu khích của cô mà bò ra ngoài, đó là một con cua xanh lớn!
Nó vừa bò ra khỏi miệng hang liền bị cô nắm lấy một nắm bùn cát che mắt lại. Vì hai mắt bị cát che lại nên càng cua nhất thời không tìm thấy mục tiêu để công kích, một chân của Hàn Lộ giẫm chặt lên thân con cua, bàn tay cô nhanh nhẹn dùng sợi cỏ khô mang theo trói chặt nó lại.
“Trời ạ... thật là lớn.”
Cô có chút cảm thấy may mắn khi bản thân không duỗi tay vào trong bắt, con cua này ít nhất phải nặng một cân, chỉ cần nhìn cặp càng to kia thôi đã thấy đáng sợ rồi, nếu như bị nó kẹp trúng thì đổ máu là chuyện chắc chắn.
Chậc, tối nay có lộc ăn rồi!
Thu hoạch được một con cua xanh lớn này cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp. Sau đó, cô lại bắt thêm được mấy con cua dưới mấy tảng đá lớn nữa. Điều khiến cô ngạc nhiên vui mừng nhất là khi đang đẩy một tảng đá ra thì cô tìm thấy một con bạch tuộc lớn.
Không biết là bởi vì cô đang ở một thế giới khác hay là vì bãi biển nơi này vắng người qua lại nên hải sản ở đây con nào con nấy to đến mức lạ thường.
Cô tùy tiện bắt mấy con cua xanh, con nào con nấy đều nặng hơn nửa cân, ngay cả bạch tuộc cũng lớn như vậy, ít nhất cũng phải hai cân đến hai cân rưỡi, còn có những con ngao biển trên bãi cát kia nữa, kích thước của bọn chúng đều lớn hơn ngao biển ở hiện đại rất nhiều.
Nơi này quả thật chính là một thiên đường của những người yêu thích hải sản.
Hàn Lộ càng bắt cua càng trở nên sục sôi ý chí chiến đấu, chiếc giỏ chẳng mấy chốc đã đầy ắp, sức nặng đè lên người khiến cả người cô bị thít chặt đến khó chịu, cô chỉ có thể ôm nó xuống, sợ chiếc giỏ được bện từ dây cỏ đứt mất.
Mắt thấy thủy triều đã bắt đầu dâng lên, cô liền quay đầu trở về hội hợp với Hợp Khương.
Hai người ở cách nhau không quá xa, sau khi vòng qua một bãi đá, Hàn Lộ liền thấy một bóng dáng đang hăng say đào ngao biển... Hả?? Con hổ??
Tại sao kẻ đang đào ngao biển trên bãi cát lại là con hổ của Hợp Khương??
Hàn Lộ thực sự không biết nên khóc hay nên cười, chưa kể, con hổ của cô ấy còn đào rất hăng say. Móng vuốt của nó cực kỳ lợi hại, một chân vừa hạ xuống liền có thể đào lên một con ngao biển. Mà chủ nhân của nó chỉ cần ở bên cạnh phụ trách việc nhặt ngao là được.
Thật là hiền huệ biết bao...
Ôi, cô ghen tị quá đi mất!
Hợp Khương đang nhặt nhạnh rất hăng say thì con hổ bên cạnh chợt đụng đụng vào cánh tay cô ấy, con hổ đã phát hiện ra Hàn Lộ trước tiên.
“Tiểu Lộ!”
Hợp Khương cười tươi như hoa, cô nàng ôm một đống ngao biển dính đầy đất cát chạy về phía Hàn Lộ.
“Cô nhìn này! Tôi đào được rất nhiều đấy!”