Hàn Lộ bị nụ cười của cô ấy lây nhiễm nên cũng cười theo.
“Cô nói lời này mà không biết xấu hổ à, đây không phải là do con hổ của cô đào sao?”
“Tôi là chủ nhân của nó, đương nhiên là những gì nó đào được đều là của tôi rồi, ha ha...”
“Hình như là đạo lý này, ôi chao, hôm nay tôi đã tìm được hai trợ thủ tốt. Đi nào đi nào, trở về tôi sẽ làm món ngon cho cô ăn.”
Chờ chút nữa nướng cua, cô sẽ lem thèm chết tên Dương Sí mạnh miệng kia!
“Đợi chút đã Tiểu Lộ! Làm thế nào để đem hết mấy con ngao biển này về?”
Ngao biển à...
Hàn Lộ gật đầu, đương nhiên là phải đem về chứ. Cô ngẩng đầu nhìn về phía tảng đá mà cô chỉ cho Hợp Khương trước khi đi, kết quả là không thấy tảng đá đâu mà chỉ thấy một đống ngao biển được chất cao như một ngọn núi nhỏ...
...
Giờ phút này, cô chỉ muốn nói với Hợp Khương một câu thôi.
Có thể tặng con hổ của cô cho tôi hay không a a a a!!
Đây là con hổ thần tiên gì vậy, chỉ một hai giờ đã đào được nhiều ngao biển như vậy! Chừng này ngao biển mà đem phơi khô là có thể đóng thành một bao tải luôn rồi.
“Cái này... số lượng nhiều như vậy thì chắc là chúng ra chuyển về không nổi đâu, hay là chúng ta quay về gọi Dương Sí đến giúp một tay đi.”
Trên tay Hàn Lộ vẫn còn đang ôm một chiếc giỏ, vì vậy cô không thể rảnh tay để ôm thêm ngao biển được nữa.
Hợp Khương nghe cô nói vậy liền ôm theo đống ngao biển chạy về tìm Dương Sí, cô ấy vừa chạy vừa hét gọi anh đến hỗ trợ. Không hề khách khí chút nào.
Dương Sí nghe cô ấy gọi liền nhanh chóng chạy tới, sau khi nhìn thấy một đống lớn ngao biển cũng không hỏi thêm một lời nào, trực tiếp ôm một đống ngao biển vào trong ngực rồi chạy đến thả ở bên cạnh đống lửa. Đi qua đi lại bốn năm vòng là đã chuyển hết.
Trong lòng Hàn Lộ tràn đầy mọi tư vị.
Có một người đàn ông ở bên cạnh ... giống như, cũng không tệ lắm nhỉ?
Hôm nay cô đã chịu quá nhiều kích thích rồi.
Hàn Lộ vội vàng lắc đầu, chôn sâu một chút ý nghĩ viển vông đó vào tận đáy lòng. Trời sắp tối rồi, chắc là mọi người đều cảm thấy đói bụng, vẫn nên làm gì đó ăn trước đã.
Ngao biển được chất thành một đống bên cạnh đống lửa và cách dòng sông cũng gần. Hợp Khương đã bắt đầu tự giác rửa sạch số ngao biển vừa mới bắt về.
Những người khác trong đội ngũ đều ngồi ở đằng xa, không người nào có ý định muốn sang bên này. Bọn họ sợ lửa, và Hàn Lộ cũng biết điều đó.
Cô không cưỡng cầu.
Đợi chút nữa làm đồ ăn xong, cô sẽ đưa cho bọn họ một ít là được rồi.
Ngao biển đã có Hợp Khương phụ trách, Hàn Lộ liền đến xử lý cua và bạch tuộc ở trong giỏ.
Ban đầu bạch tuộc cũng rất sạch sẽ, nhưng sau khi nó bị trộn lẫn với cua trong giỏ nên trên thân cũng bám đầy cát. Sau khi rửa sơ qua, Hàn Lộ liền xâu nó vào một nhánh cây rồi cắm bên cạnh đống lửa.
Dù không có gia vị nhưng mùi vị nguyên bản của hải sản vốn cũng không tệ.
Sau khi rửa sạch đất cát bám trên mấy con cua còn lại, cô đặt hết bên cạnh đống lửa, trên lưng mỗi con cua đều có một khối đá đè lại, dù chúng có muốn chạy cũng chạy không được.
Dương Sí rất muốn hỏi cái thứ bị xâu lên nhánh cây và đang điên cuồng vặn vẹo đó là thứ gì, nhưng khi thấy được mấy con cua ở sau lưng giống cái nhỏ, sự chú ý của anh lập tức bị dời đi. Anh chợt nhớ ra đó là thứ gì liền nhíu chặt mày và nhắc nhở cô: “Đây hẳn là sâu nhiều chân, không thể ăn nó đâu, ăn vào sẽ bị bệnh đấy.”
Hàn Lộ khịt mũi hừ một tiếng, cũng không thèm trả lời anh.
Dù cô có nói gì thì người đàn ông này đều có thể tìm lời để phản bác lại. Có giỏi thì đợi cô nướng cua xong, khi mùi thơm của nó tỏa ra, anh đừng có mà chảy nước miếng.
Dương Sí: “...”
Hình như giống cái nhỏ lại nổi giận rồi.
Tại sao vậy nhỉ??
“Dương Sí tránh ra một chút... Tôi muốn nướng đồ ăn!”
Hợp Khương không hề khách khí đẩy Dương Sí qua một bên, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hàn Lộ. Có rất nhiều tảng đá lớn sạch sẽ được xếp bên cạnh đống lửa, đó đều là những tảng đá mà Hàn Lộ dùng để nướng ngao biển vào ban ngày.
“Tiểu Lộ, trực tiếp đặt chúng lên trên sao?”
“Ừ ừ, cô để lên đi, chờ cho đến khi nó mở vỏ ra, lại chờ thêm lát nữa là có thể ăn rồi.”
Hàn Lộ vừa trở bạch tuộc, rồi lại quay sang nhìn cua nướng, hai mắt đều không đủ dùng, tất nhiên cũng không chú ý đến khuôn mặt tràn đầy u sầu của Dương Sí đang ngồi ở bên cạnh.
Hợp Khương cũng vậy, cả tâm trí lẫn hai mắt đều đổ dồn vào mấy con ngao biển của cô ấy, tranh thủ thời gian nướng ngao biển còn đi vào rừng hái mấy chiếc lá to về.
Một chiếc lá đặt ngay trước mặt mình, một chiếc lá khác đặt trước mặt con hổ.
Trông vô cùng buồn cười.