Trong lòng Dương Sí chợt nhảy dựng, có chút không dám tin ngẩng đầu nhìn cô. Anh tưởng rằng giống cái nhỏ vẫn còn giận mình, và cô thực sự không định cho anh ăn.
“Sao vậy? Không muốn ăn à?”
“Muốn!”
Dương Sí trả lời rất là dứt khoát, động tác trên tay cũng rất nhanh. Nhưng sau khi anh cầm đồ về tay thì lại thấy lúng túng.
Lúc giống cái nhỏ dạy Hợp Khương cách ăn thứ này, anh cũng không thèm nhìn, bây giờ cầm nó trên tay thì nhất thời không biết nên ăn như thế nào.
Hàn Lộ tức thời nhắc nhở anh một câu.
“Ăn thịt bên trong và nhổ vỏ ngoài ra là được.”
Dương Sí ừ một tiếng, anh cúi đầu nhìn khối thịt lớn cỡ bàn tay trên tay mình. Cả thảy chỉ có nhiêu đây mà còn phải nhổ vỏ ra, vậy thì cho vào miệng được bao nhiêu chứ?
Anh trực tiếp cắn xuống phân nửa gồm cả thịt lẫn vỏ, chỉ nhai một miếng liền ngây ngẩn cả người. Anh nghĩ đại khái mình đã hiểu tại sao Hợp Khương lại kích động đến nỗi luôn mồm khen ngon như vậy.
Nó thực sự rất ngon!
Đây là mùi vị mà từ trước đến giờ anh chưa từng được ăn, không giống với thịt sống chỉ có vị tanh. Mùi vị của nó thật sự nhiều lắm, Dương Sí vậy mà tìm không ra một từ nào để hình dung.
Mà miếng thịt nhỏ xíu này, thậm chí ngay cả vỏ cũng thoang thoảng mùi thơm, anh quả thực không nỡ nhổ nó ra.
Lại nhai một ngụm nữa, nước thịt thơm ngon trào ra khoang miệng, ngon đến nỗi anh hận không thể nuốt luôn lưỡi của mình vào bụng.
Chỉ là quá ít.
Cho dù anh có không nỡ thế nào thì một con cua cũng nhanh chóng bị anh ăn hết. Ngoại trừ mấy cái chân cua ra, mấy bộ phận khác đều bị anh ăn sạch cả thịt lẫn vỏ.
Hàn Lộ: “...”
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người ăn cua mà không chừa lại vỏ, quả thật là một người sói.
“Anh có muốn ăn nữa hay không?”
Dương Sí nghe cô nói như thế, hai mắt anh lập tức sáng lên, là một loại ánh mắt sáng rực khi được nhìn thấy đồ ăn mà mình yêu thích.
“Ăn!”
“Cả tôi nữa! Tiểu Lộ! Tôi cũng muốn thêm một con nữa, không! Tôi còn muốn nhiều hơn nữa!”
Hàn Lộ buồn cười rút hai con cua ra và đưa cho mỗi người một con.
“Tổng cộng chỉ có bảy con thôi. Đợi cô ăn cua xong lại nếm thử bạch tuộc nhé.”
“Bạch tuộc?”
Hợp Khương có chút thịt đau nhìn con cua trên tay mình, nghĩ một lát rồi thả nó xuống.
“Hay là chúng ta ăn bạch tuộc trước nhé?”
Cô ấy cảm thấy đồ trong tay Hàn Lộ lúc nào cũng là cái sau ngon hơn cái trước. Nói không chừng con bạch tuộc mà cô ấy nói còn ngon hơn cả cua.
Hàn Lộ bị dáng vẻ nhịn đau cắt thịt của cô ấy chọc cho vui vẻ. Thật đúng là không nhìn ra, Hợp Khương lại là một người “có mới nới cũ” nha.
“Được được được, cho cô. Tất cả đều cho cô.”
Cho dù là bạch tuộc tươi mới, nếu nướng sống mà không cho thêm bất cứ gia vị nào thì mùi vị chắc chắn sẽ không ngon bằng món cua nướng thơm phức.
Hợp Khương không hiểu những thứ này, cô ấy như một đứa trẻ vui vẻ cầm theo xâu bạch tuộc nướng đi khoe với người trong tộc của mình.
Mà cua của cô ấy đương nhiên đều bị một mình Dương Sí bao thầu hết.
Sáu con cua lớn, mỗi con đều nặng hơn nửa cân, con nào con nấy đều nhiều thịt nhiều gạch. Chỉ trong chưa đầy nửa giờ đồng hồ, toàn bộ cua đều chui hết vào bụng Dương Sí. Sau khi ăn xong, người đàn ông này mới nhớ đến Hàn Lộ vẫn chưa ăn, khuôn mặt anh lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
“Tôi, tôi, hình như tôi đã ăn hơi nhiều rồi… mấy con cua này bắt ở chỗ nào vậy? Để tôi bắt thêm một ít cho cô nhé?”
Hàn Lộ mỉm cười lắc đầu và nói: “Bây giờ thủy triều lên cao nên rất khó tìm được cua. Mà trời cũng sắp tối rồi, mặc dù mắt anh có thể nhìn rõ trong bóng đêm nhưng đi vào bãi đá ngầm bên bờ biển lúc trời tối rất nguy hiểm, vẫn là đừng đi thì hơn. Hơn nữa, tôi cũng không phải rất muốn ăn, tôi ăn mấy con ngao biển là được rồi. Anh có muốn nếm thử một chút không?”
Dương Sí theo bản năng muốn cự tuyệt nhưng nghĩ đến trước đó bản thân anh còn chê bai thịt cua biển khó ăn, kết quả là…
“Vậy thì… thử một chút xem sao?”
Anh nói thử một chút nhưng lại thử đến trình độ không thể dừng lại được.
Tuy rằng thịt của ngao biển không nhiều, ăn vào không đã ghiền như thịt cua biển, nhưng nó lại thắng cua biển ở đặc điểm tươi hơn. Ngao biển được đặt bên cạnh đống lửa để nướng, ngao biển ngay sau khi tách vỏ liền có chất lỏng tươi ngon ngọt nước không gì sánh được ở bên trong. Đối với một người đàn ông ăn thịt tanh suốt mấy chục năm mà nói, hương vị này đơn giản chính là hương vị đánh thẳng vào linh hồn.
Làm sao anh có thể nhịn xuống sự cám dỗ này được.
Chờ Hợp Khương khoe khoang xong và dẫn theo con hổ trở về, đống ngao biển chất cao như ngọn núi của cô ấy đã bị ăn hơn phân nửa.
“Dương Sí!”
“Gầm!!”
Hai chủ tớ nổi giận rồi.