Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 85 - Chương 85. Giống Cái Nhỏ, Tôi Có Thể Bắt Cá 1

Chương 85. Giống cái nhỏ, tôi có thể bắt cá 1 Chương 85. Giống cái nhỏ, tôi có thể bắt cá 1

Trong miệng Dương Sí vẫn còn ngậm một chiếc vỏ ngao biển, khi nhìn thấy Hợp Khương và con hổ của cô ấy, lập tức anh cảm thấy vô cùng chột dạ.

Hình như anh cũng ăn không được bao nhiêu, một lần nướng cũng chỉ nướng từ bảy đến tám con, sao mới một lúc mà anh đã ăn hơn phân nửa vậy chứ.

“Tôi chỉ nếm thử một chút thôi mà...”

Chính anh cũng cảm thấy câu nói mà mình vừa nói ra không có bao nhiêu sức thuyết phục.

Hợp Khương thờ phì phì lườm anh một cái sắc lẹm, cô ấy ôm hết đống ngao biển còn lại dời đến một bên khác của Hàn Lộ.

“Tiểu Lộ, vậy mà cô cũng không giúp tôi trông chừng một chút, nếu tôi mà về muộn thêm chút nữa thì những con ngao biển này đều bị anh ta ăn hết chẳng còn gì nữa rồi.”

Hàn Lộ chột dạ ho khan hai tiếng, cô không những không trông chừng mà còn tiếp tay đưa thêm cho Dương Sí không ít nữa.

Một đống ngao biển lớn như vậy, cô cứ tưởng rằng dù có thêm mấy người cũng không ăn hết. Ai mà ngờ được anh lại có thể im hơi lặng tiếng giải quyết hơn phân nửa.

Dương Sí cũng là người đáng thương, đã hai mươi mấy tuổi rồi nhưng từ trước đến giờ đều ăn thịt sống không có mùi vị gì. Cho nên vừa nãy thấy anh ăn vui vẻ như vậy, Hàn Lộ cũng không tiện nói gì nhiều.

“Không sao, ngày mai còn có thủy triều buổi sớm nữa tôi lại dẫn cô đi biển bắt thêm ít hải sản là được.”

Hợp Khương vừa nghe vậy, khuôn mặt lập tức xụ xuống.

“Nhưng ngày mai chúng tôi phải đi rồi. Dương Sí, anh chưa nói chuyện này với Tiểu Lộ sao?”

Hàn Lộ: “...”

Bầu không khí nhất thời liền trở nên nặng nề.

“Mai, ngày mai... mọi người liền, liền đi rồi à?”

Mặc dù đã sớm đoán trước chuyện này, nhưng khi thật sự nghe được tin bọn họ phải đi, trong lòng Hàn Lộ vẫn có chút không nỡ.

Có lẽ vì đã sống trong môi trường đông người quá lâu nên cô vẫn quen với cuộc sống có hơi người hơn. Mấy ngày nay, một mình cô sinh hoạt bên bờ biển, thanh tịnh thì thanh tịnh đấy, nhưng nỗi trống vắng trong lòng thì không ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Chẳng qua cô không có lập trường để níu chân bọn họ ở lại. Vì vậy cô chỉ có thể căng da mặt ra gượng cười và vờ như không hề để ý.

“Cũng phải, người thân của hai người vẫn đang chờ hai người trở về, đúng là nên khởi hành sớm chút. Khương Khương vẫn chưa ăn no nhỉ? Tôi ra ngoài nhìn xem có thể bắt được chút hải sản nào khác hay không.”

Lúc này, thủy triều đã dâng lên từ lâu và sắc trời cũng dần tối mịt. Thật ra, bây giờ có đi ra ngoài thì cũng không bắt được thứ gì, chỉ là cô không muốn ở lại nơi này và tiếp tục đề tài ly biệt mà thôi.

Hợp Khương chưa kịp nói gì thì Hàn Lộ đã xách cái giỏ của mình lên và đi rồi.

Dương Sí vô thức đuổi theo cô.

“Cô sao vậy?”

Anh cảm thấy dường như tâm tình của giống cái nhỏ đang cực kỳ khó chịu.

“Không sao, tôi thấy đống ngao biển đó không đủ ăn. Hình như Hợp Khương còn muốn nướng thêm một ít cho mấy tộc nhân khác, vì vậy tôi muốn ra ngoài tìm thứ khác có thể ăn được.”

Khi một cô gái nói không sao, điều đó không có nghĩa là cô ấy thực sự ổn.

Đương nhiên, Dương Sí không hề hiểu điều đó.

Chỉ là anh nghe Hàn Lộ nói xong liền cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, dù sao thì chỗ ngao biển đó cũng bị anh ăn hơn phân nửa.

“Vậy thì tôi cùng tìm với cô nhé.”

Hàn Lộ quay đầu lại nhìn tên ngốc to xác sau lưng mình và gật đầu.

“Được thôi.”

Thực ra bây giờ thủy triều đã dâng mà trời cũng sắp tối, cua thì khó kiếm nhưng muốn bắt cá lại khá thích hợp.

Bởi vì lúc thủy triều dâng, một số loại cá trong biển sẽ bị nước biển đẩy lên vùng nước cạn, lúc này liền muốn khảo nghiệm nhãn lực và tốc độ tay.

Nhưng thị lực của cô đã giảm sút dần kể từ lúc mặt trời lặn, nói không chừng cô còn phải trông cậy hết vào Dương Sí.

Bình Luận (0)
Comment