Hàn Lộ siết chặt dây cỏ trên chiếc giỏ, sau đó cẩn thận giẫm chân xuống nước.
“Nếu như anh thật sự muốn giúp đỡ thì bắt cá giúp tôi đi. Bây giờ trời sắp tối rồi, tầm nhìn của tôi không được rõ, anh giúp tôi tìm xem nơi nào có cá. Sau đó, anh dùng cái giỏ này úp nó lại.”
“A? Sao phải phiền phức như thế, bắt cá rất khó à?”
“Không, không khó sao??”
Tại một thời đại không có dụng cụ như thế này, con người muốn bắt cá hẳn là rất khó nhỉ?
Kết quả chỉ sau một giây, cô liền bị vả mặt bôm bốp.
Chỉ thấy Dương Sí tùy tiện vỗ một cái vào trong nước, bọt nước bắn lên tung tóe, nước bắn vào mặt khiến da mặt cô đau đớn, điều đó cho thấy sức lực của Dương Sí mạnh mẽ đến nhường nào.
Chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong hai đến ba giây, chờ Hàn Lộ mở mắt ra lần nữa, vừa liếc mắt liền thấy một con cá lật trắng bụng đang yên lặng nằm trên mặt biển.
Hàn Lộ: “...”
Người đàn ông này không đi làm ngư dân thật sự là đáng tiếc!
Cô nhặt con cá bị đập cho choáng váng đó lên nhìn, khối lượng ước chừng một cân, thân cá màu sáng lóng lánh ánh bạc, trông khá giống với cá thu ở hiện đại.
Có lẽ là cá thu thật.
Loại cá này đem kho tàu hoặc om lên là ngon nhất. Tiếc là bây giờ cô không có đủ điều kiện để nấu, chỉ có thể đem nướng lên.
Được rồi.
“Biện pháp này của anh thật tốt, tiếp tục nào, bắt nhiều chút, ăn no rồi ngày mai còn có sức lên đường.”
Dương Sí nghiêm túc gật đầu, một đôi mắt chăm chú tìm kiếm trong nước biển.
Phương pháp bắt cá này của anh là do người đàn ông đó chỉ dạy. Nghĩ đến ngày trước, khi mà giống cái vẫn còn rất trân quý, người đàn ông đó còn khá ân cần với mẹ của anh. Ngày nào ông ta cũng bắt cá mang về cho mẹ anh. Nhưng kể từ ngày ngọn núi bốc cháy, số lượng giống cái đã tăng lên, và trái tim của ông ta cũng thay đổi...
Có một khoảng thời gian người trong tộc gần như đều không có gì để ăn, và ông ta cũng không quay trở lại nữa. Cuối cùng, nhờ Tiểu Sơn tìm thấy một con sông, mọi người có cá ăn nên mới có thể yên ổn qua ngày đoạn tháng.
Tuy nhiên, chẳng được bao lâu cá gần bờ đã bị người trong tộc vơ vét bắt hết, mà mọi người lại không dám tiến vào vùng nước sâu hơn, và Dương Sí cũng không dám thử.
Dù sao thì mạng sống vẫn quan trọng hơn, anh còn phải chăm sóc mẹ của mình nữa.
Nhớ tới mẹ già nhà mình, Dương Sí lại có chút nhức đầu. Lần này trở về tộc, giống cái nhỏ không có khả năng theo anh rời đi. Đến lúc đó anh nên bàn giao với mẹ như thế nào đây, ra ngoài một chuyến lại có thể làm rơi mất giống cái của chính mình.
Đến lúc đó anh lại bị người trong tộc cười nhạo cho coi.
Ôi...
Thôi quên đi, bắt cá trước đã, anh phải dùng nó để chặn miệng Hợp Khương lại.
Sau khi có được “thần khí” như Dương Sí, trong toàn bộ quá trình Hàn Lộ đều đứng trên bãi biển và chỉ cần tiếp được cá do anh ném qua.
Không hiểu sao cô lại có loại cảm giác được làm chủ nhân, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy chứ?
Hình như vừa nãy Hợp Khương cũng canh giữ bên cạnh con hổ của cô ấy và nhặt ngao biển giống với cảnh tượng của cô lúc này. Hàn Lộ nghĩ đến đây liền nhịn không được muốn cười.
Dương Sí là người của tộc Bạch Hổ, gọi anh là hổ tử hình như cũng khá hợp lý.
Đáng tiếc là con hổ này không cần chủ nhân.
Hàn Lộ lặng lẽ tiếc nuối trong lòng, sau đó lại chăm chỉ nhặt cá lên.
Chiếc giỏ nhanh chóng đầy ắp vào lần thứ hai trong ngày.
Dương Sí ở cách đó không xa lại đang bắt cá một cách hăng say. Ở những con sông con suối nhỏ ngày trước làm gì có nhiều cá để anh bắt như thế này.
Trời rất nhanh đã tối.
Lúc này Hàn Lộ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái bóng màu đen của Dương Sí, trong lòng cô chợt hoảng hốt.
“Dương Sí! Đủ rồi! Chúng ta trở về thôi!”