Sau khi nghe thấy tiếng kêu của giống cái nhỏ, Dương Sí không hề do dự mà bước nhanh vào bờ. Anh nhìn thoáng qua chiếc giỏ với vẻ mặt không hài lòng lắm.
“Thật sự đủ rồi sao? Hình như tôi còn thấy có hai con cá dưới đó nữa.”
“Không cần đâu, trời đã tối lắm rồi, ở trên biển không an toàn, chúng ta về thôi.”
Hàn Lộ trực tiếp dúi chiếc giỏ vào tay Dương Sí, sau đó xoay người đi trước.
Có sẵn nhân lực ở đây, cô không dùng thì phí của trời quá.
Dương Sí nhẫn nhục chịu khó ôm lấy chiếc giỏ và theo sát phía sau giống cái nhỏ, anh cười cực kỳ vui vẻ.
Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ giống cái nhỏ ở trước mắt. Trên người giống cái nhỏ vẫn mặc chiếc váy da thú đó của anh, có chút quá cỡ, có lẽ cô đã quấn hai vòng. Nhưng chiếc váy vẫn không vừa người như cũ. Khi cô bước đi nó sẽ hơi lỏng ra, vì vậy giống cái nhỏ cứ đi được một đoạn đường lại đưa tay kéo váy một lần.
Thật sự đáng yêu vô cùng.
Một giống cái nhỏ đáng yêu như vậy, nếu anh có thể mang cô về thì tốt biết bao...
Suy nghĩ của Dương Sí càng ngày càng nguy hiểm.
Đúng lúc này, mấy tiếng kêu to của đồng bọn truyền đến làm gián đoạn suy nghĩ của anh. Dương Sí chợt hoàn hồn và phát hiện mình đã bước đến bên đống lửa tự bao giờ.
Lúc trước chỉ có một mình Hợp Khương ở bên cạnh đống lửa, nhưng lúc này đã ngồi đầy người. Anh thậm chí không thể chen một chân của mình vào đó.
“Mấy người...”
Tiểu Sơn đang ôm trong tay bảy tám con ngao biển, miệng còn không ngừng nói tía lia.
“A Sí, anh thật không suy nghĩ cho chúng tôi gì hết mà, có đồ ăn ngon cũng không gọi chúng tôi. Vẫn là Hợp Khương quan tâm mọi người nên chúng tôi mới có thể ăn được ngao biển ngon như thế này. Hợp Khương, có phải là ngao biển hay không?”
Hợp Khương cười khổ gật đầu.
“Đúng vậy.”
Cô thật sự muốn khóc. Bởi vì đau lòng anh trai đi săn vất vả nên cô mới nướng một đống ngao biển đưa qua cho anh ấy. Kết quả, có lẽ là ngao biển quá thơm nên nhanh chóng bị mấy người trong tộc phân chia hết.
Ăn hết rồi còn chưa tính, bọn họ còn đánh chủ ý lên đống ngao biển của cô, tất cả đều chạy hết sang bên này.
Không phải nói sợ lửa sao?! Vậy thì ai đang vây quanh đống lửa nướng ngao biển a!
Hợp Khương ủy khuất, con hổ của cô ấy càng ủy khuất hơn. Hợp Khương tốt xấu gì còn được ăn một nắm ngao biển và một con cua, còn có hơn phân nửa con bạch tuộc. Nhưng con hổ thì chỉ ăn được một chút ngao biển, đi một chuyến quay lại thì chỉ còn lại vỏ mà thôi.
Bây giờ còn đến thêm một đống người nữa, ai cũng muốn cướp mất phần thức ăn còn lại của nó, nó mới là người tủi thân nhất đây này.
Lúc này nó đã suy sụp muốn chết, mất hết tinh thần nép mình vào một góc hẻo lánh.
Cho đến khi nó nhìn thấy Hàn Lộ và chiếc giỏ trong tay Dương Sí. Nó biết trong đó chắc chắn có đồ ăn ngon!
Con hổ như được bơm đầy máu hồi sinh, nó hí ha hí hửng vọt đến bên cạnh Dương Sí và không ngừng chạy vòng vòng quanh người anh, muốn anh cho nó chút đồ ăn gì đó. Không ngờ Dương Sí lại không thèm để ý đến nó, nó giận đến mức vươn móng vuốt lật đổ chiếc giỏ.
Bảy tám con cá hơi thở thoi thóp lập tức rơi hết ra ngoài, phía sau loạn thành một đoàn.
Hàn Lộ mặc kệ tình cảnh hỗn loạn ở phía sau mình, hai mắt của cô không còn nhìn rõ mọi vật được nữa, đi qua đó cũng chỉ thêm phiền. Nếu không có đống lửa ở bên cạnh, có lẽ bây giờ cô cũng không nhận ra ai với ai.
Khi nhìn thấy đám người của tộc Bạch Hổ, trong lòng cô vô cùng kinh ngạc. Trước đó Đại Sơn cùng với Hợp Thụ còn chạy qua đây muốn dập lửa với khí thế hung hăng. Bây giờ, hai người đó lại ngồi bên cạnh đống lửa vừa ăn vừa cười, nào còn dáng vẻ sợ lửa lúc trước.
Bản chất của nhân loại đúng là thích tự vả*.