“Tiểu Lộ...”
Giọng nói đáng thương hề hề của Hợp Khương truyền đến từ bên cạnh, không biết tại sao Hàn Lộ nghe được chỉ muốn cười.
“Vẫn chưa ăn no đúng không?”
...!
“Ừ...”
“Vậy cô kêu Dương Sí đi giết cá đi, chúng ta nướng cá ăn.”
Hàn Lộ rời xa đống lửa thì chính là kẻ mù, vì vậy chuyện giết cá liền giao cho Dương Sí phụ trách.
Hợp Khương nghe nói là cá, phản ứng đầu tiên là thất vọng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hưng phấn trở lại. Cá và cua sống đều khó ăn, nhưng thịt cua nướng chín lại thơm vô cùng, có phải là cá cũng như vậy hay không?!
“Tôi đi nói với anh ta!”
Tiểu nha đầu sôi nổi hoạt bát chạy đi, không bao lâu sau lại bừng bừng hứng khởi chạy về.
“Tiểu Lộ! Giết cá xong rồi!”
Hàn Lộ vô cùng ngạc nhiên vì lúc này cô vẫn chưa chuẩn bị đủ que dùng để nướng cá.
“Nhanh như vậy?”
Dương Sí giết cá cũng có kỹ xảo gì à??
Hợp Khương cười hì hì đặt giỏ cá trên mặt đất.
“Cô nhìn xem!”
Hàn Lộ: “...”
Cô cầm một con cá mất đầu lên, vẻ mặt một lời khó nói hết. Thì ra phương pháp giết cá của Dương Sí là trực tiếp vặn rớt đầu cá??
Còn vảy cá thì sao?! Nội tạng thì sao?!
Không phải người ở nơi này lúc xử lý con mồi thì đều lột da vứt nội tạng sao? Tại sao đổi sang cá thì lại không biết gì vậy?
Thôi bỏ đi, đúng ra cô không nên trông cậy vào Dương Sí làm gì.
Hàn Lộ thở dài một hơi, cô ôm sọt ngồi xuống vị trí cách đống lửa rất gần, sau đó lấy chiếc dao xương hay mang theo người ra.
Cạo vảy, mổ bụng, moi ruột cá, động tác lưu loát không khác gì đang dùng đao.
Sau khi nạo hết vảy và nội tạng của cá, cô liền trực tiếp ném chúng vào trong đống lửa.
Một mùi tanh khét lẹt lập tức tỏa ra xung quanh.
Nhóm người còn đang ríu ra ríu rít thảo luận ngao biển ăn ngon như thế nào nhất thời im hơi lặng tiếng.
Mùi này thơm quá, so với ngao biển còn thơm hơn. Hợp Thụ ỷ vào chuyện em gái của mình và Hàn Lộ có mấy phần thân thiết liền bu lại đầu tiên, sau đó còn hỏi cô thứ gì ở trong đống lửa.
Hàn Lộ thực sự không ngờ rằng mùi nội tạng đang cháy khét lẹt lại có thể trúng vào khẩu vị của đám người này.
Đáng tiếc...
“Đó là vảy cá và nội tạng của cá, tôi đã ném hết vào ngọn lửa rồi. không thể ăn được nữa...”
“A...”
Hợp Thụ nhìn đống lửa với vẻ tiếc nuối, sau đó há miệng cắn vào vỏ ngao biển và bỏ đi.
Khi đang rời đi, anh ta chú ý thấy Hàn Lộ đang làm cá. Anh ta chẳng có hứng thú gì với chuyện cô đang làm, dẫu sao cũng đã có ngao biển thơm ngon bày ra trước mắt, liệu còn mấy ai có thể nuốt xuống mấy miếng thịt cá vừa hôi thối vừa đắng nghét như vậy nữa chứ.
Chẳng qua, rất nhanh anh ta liền hối hận, hối hận mình không ngồi xuống bên cạnh Hàn Lộ. Mấy con cá nướng thơm ngào ngạt đã bị cướp sạch chỉ trong thời gian chớp mắt!!!
Ai mà biết cá nướng bằng lửa lại có thể thơm đến thế!
Cũng may là trong tay em gái anh ta vẫn còn có một con, Hợp Thụ cười hì hì chen lấn về phía em gái nhà mình.
Hàn Lộ đếm một chút, Dương Sí bắt được tổng cộng chín con cá, mấy con cá bên cạnh còn chưa kịp nướng chín nhưng đám người đã vây quanh không có khe hở.
Trong tộc bọn họ luôn chia sẻ thức ăn kiểu này nên hành động chen lấn đòi ăn như ong vỡ tổ thế này, cô chỉ có thể nhìn mà không tiện nói gì thêm.
Sau khi đưa cho Hợp Khương một con cá, Đại Sơn và Tiểu Sơn đã nhanh chóng lấy mỗi người hai con. Đại Sơn ấy mà, rõ ràng là lấy giúp cho cô vợ nhỏ nhà mình một con, nhưng Tiểu Sơn... anh ta vậy mà lấy giúp cho A Chân.
Cô thật sự không nhìn ra, hai người bọn họ chưa từng giao tiếp với nhau trong đội ngũ bao giờ.
Hàn Lộ nhịn không được nhìn bọn họ nhiều hơn.
Cô nàng A Chân vẫn giữ vẻ mặt vô cảm trên suốt đường đi, ngay tại khoảnh khắc nhận lấy con cá, khóe miệng cô ấy thoáng hiện lên một nụ cười.
Thì ra cô ấy cũng biết cười.
Mùi cẩu lương bắt đầu phát tán trong không khí. Hàn Lộ chợt thấy rùng mình, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Sau khi phân phát hết năm con cá, mấy người đàn ông trong đội ngũ lại đến lấy thêm ba con cá khác, lúc này trong tay Hàn Lộ chỉ còn thừa lại một con cuối cùng, cô muốn để dành con cá này cho Dương Sí.
Ngay khi cô đang định đi tìm anh thì Hòa Nhạc - người biến mất không thấy tăm hơi nãy giờ chợt tập tễnh đi về phía này. Khi nhìn thấy con cá trên tay Hàn Lộ, cô ta cực kỳ không khách khí mở miệng nói: “Con cá này cho tôi.”
Hàn Lộ: “???”
Đầu óc của cô gái này không bị bệnh đó chứ??
Khi những người khác đến lấy cá, tốt xấu gì thái độ của bọn họ vẫn khá tốt. Cô ta thì ngược lại, vừa đến liền trơ cái bản mặt đó ra, còn lẽ thẳng khí hùng đòi lấy con cá cuối cùng, là ai cho cô ta loại tự tin đó vậy.
“Không cho.”
Hàn Lộ nhìn ra cái cô ả Hòa Nhạc này rất ghét mình, thật trùng hợp làm sao, bản thân cô cũng không thích cô ta chút nào.
“Muốn ăn thì tự mình đi bắt.”
Hòa Nhạc căn bản không hề nghĩ tới bản thân sẽ không đòi được con cá nào, cô ta vừa nghe thấy lời này thì hai mắt đều trợn to lên.
“Cô nói cái gì?!”
“Tôi nói, cô muốn ăn cá thì tự mình ra biển mà bắt! Cô đã nghe rõ hay chưa?”
Giọng nói của cô đặc biệt lớn, người có mặt ở chỗ này đều có thể nghe được.
Đại Sơn và Tiểu Sơn ăn đồ của người khác thì thái độ với người ta cũng trở nên mềm mỏng hơn, cả hai lập tức đứng lên giảng hòa.
“Hòa Nhạc, đây là con cá cuối cùng rồi. Chắc chắn là Tiểu Lộ muốn để dành nó cho A Sí, cô đừng có giành nữa. Không phải ngao biển cũng rất ngon sao?”
“Ngon sao anh không ăn?! Vậy anh đưa con cá của anh cho tôi đi!”
Hòa Nhạc cũng không phải là muốn ăn cá gì đó, cô ta chỉ là nhịn không nổi cục tức này, chẳng qua chỉ mới một buổi chiều thôi, vậy mà mấy tộc nhân này đã bị giống cái tên Tiểu Lộ kia lôi kéo hết rồi. Bọn họ còn dám trắng trợn đốt lửa nữa.
Cô ta còn nghe A Mạn nói rằng Dương Sí đã đi theo giống cái Tiểu Lộ đó ra biển bắt cá.
Những con cá này đều do Dương Sí bắt được, một giống cái nhỏ như cô ả dựa vào cái gì mà đến phân chia! Hơn nữa, ai cũng có cá, chỉ có cô ta là không có, giống cái nhỏ này đang bắt nạt cô ta chân què đây mà, thật là xấu xa!
Hòa Nhạc đã tự động phớt lờ người anh trai vẫn chưa được ăn cá của mình, và cả Hợp Thụ.
Dù sao thì ở trong lòng cô ta, con cá này nên là của cô ta.
Đại Sơn vừa vặn đụng vào chính là nơi để cô ta trút giận.