Hòa Nhạc là giống cái, cho dù bị cô ta lấy làm chỗ trút giận thì Đại Sơn cũng không thèm so đo với cô ta. Nhưng A Mạn thì lại nhịn không nổi cục tức này.
“Đại Sơn là người đàn ông của tôi, dựa vào cái gì mà cá của anh ấy phải đưa cho cô ăn! Muốn ăn mà không biết đến sớm một chút để lấy à? Chân què nên miệng cũng câm luôn hay sao, chẳng lẽ cô không biết mở miệng nhờ người khác lấy giúp mình à?”
Lời nói của A Mạn không hề khách khí một chút nào, cô ấy nhìn ra được, Hòa Nhạc chỉ đang đơn giản là muốn tìm giống cái của Dương Sí để gây chuyện mà thôi. Mấy người đàn ông trong đội ngũ này đều rất chiếu cố giống cái, nếu như trước đó Hòa Nhạc lên tiếng nói rằng mình cũng muốn ăn, nhất định mấy người đàn ông cũng sẽ không tranh giành với cô ta.
Hơn nữa, không phải cô ta còn có một người anh trai đấy à? Sao cô ta không gọi Hòa Kim giúp mình lấy cá? Trước đó thì không hề nói một câu nào, bây giờ thấy chỉ còn lại có một con cá thì cô ta lại nhảy ra nói muốn ăn, rõ ràng là cô ta cố ý muốn đến gây chuyện mà thôi.
Hòa Nhạc là một người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà lại sợ kẻ mạnh, A Mạn bình thường đã hung dữ có tiếng, cô ta muốn mắng cũng mắng không lại người ta, đánh cũng đánh không lại, hơn nữa anh trai cũng sẽ không giúp cô ta. Vì vậy cô ta không dám cãi nhau với A Mạn. Cô ta tiếp tục hướng đầu mâu về phía Hàn Lộ.
“Cô sẽ không hẹp hòi đến mức một con cá cũng không chịu cho tôi đấy chứ?”
“Đúng vậy, tôi là người vô cùng hẹp hòi đấy, không cho cô.”
Đối với loại người như thế này thì bạn không nên để ý đến cô ta, bạn càng nói thì cô ta càng hăng hái. Hàn Lộ xoay người rời đi, cô định đem con cá này đưa cho Dương Sí.
Hòa Nhạc tức muốn chết, cô ta duỗi chân ra muốn làm Hàn Lộ vấp té. Hợp Khương vừa vặn đi qua và nhìn thấy cảnh này, cô nàng theo bản năng đá văng chân của cô ta ra.
“A!!!”
Một cái chân khác cũng bị thương nốt.
Hòa Kim đang thảo luận về lộ trình của chuyến đi ngày mai với Dương Sí thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết như vậy, anh ta vội vàng chạy đến đây.
Không đợi anh ta mở miệng hỏi chuyện gì, A Mạn ở bên cạnh đã kể cho anh ta nghe hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Hòa Nhạc đang ngã bệt trên mặt đất gào khóc inh ỏi chợt khựng lại, và âm thanh phát ra từ trong cuống họng của cô ta cũng nhỏ hơn mấy phần.
Hòa Kim biết rõ em gái nhà mình là cái dạng đức hạnh gì, hơn nữa A Mạn là người không biết nói dối, trong lòng anh ta lập tức có đáp án. Anh ta cũng không đến dìu người đang té trên mặt đất dậy, chỉ cúi đầu hỏi một câu.
“Có đứng dậy hay không?”
Hòa Nhạc gào không nổi nữa, cô ta nghe ra được sự tức giận ẩn chứa trong giọng nói của anh trai. Nhưng đứng dậy như thế này thì mất mặt lắm.
Cô ta còn muốn giãy giụa thêm một lúc nữa.
“Anh, em muốn ăn cá...”
“Muốn ăn thì tự mình đi bắt, ai nợ em hả? Đứng dậy ngay!”
Hòa Nhạc cắn môi, hoàn toàn không dám chọc giận anh trai mình nữa nên đành phải chậm chạp đứng dậy. Chỗ bị Hợp Khương đá trúng đau âm ỉ, cô ta nhịn không được hung hăng trợn mắt nhìn Hợp Khương.
“Hừ!”
Hòa Nhạc đi về chỗ ngồi ban đầu của mình với một bụng tức tối. Lúc này con hổ của cô ta lại đang ngủ thật say.
Bởi vì nó đang mang thai, lại còn phải đi đường dài như vậy khiến nó cực kỳ mệt, ngay cả mùi thơm của thức ăn cũng không thể đánh thức được nó dậy.
Đây cũng là lí do mà lúc trước Hòa Kim không đồng ý để em gái của mình đi theo đội ngũ.
Những con hổ mang thai sẽ suy yếu hơn nhiều so với bình thường, cũng không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi mọi người gấp rút lên đường. Khi vụ cháy rừng xảy ra, có rất nhiều con hổ đã bị thiêu chết, cho nên bây giờ hổ con cực kỳ quý giá.
Hòa Nhạc cũng biết hổ con rất quý giá, nhưng bây giờ cô ta đang cực kỳ tức giận, thật sự nhịn không nổi nữa, cô ta hung hăng đá con hổ của mình hai cước.
Kết quả vì dùng sức quá mạnh nên đứng không vững, cô ta trực tiếp ngã nhào lên bụng con hổ.
Con hổ mẹ đang ngủ mê man bị cơn đau kịch liệt đánh thức, sau khi ngửi được mùi của chủ nhân thì nó mới thoáng buông lỏng cảnh giác.