Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 90 - Chương 90. Giống Cái Nhỏ, Tôi Sẽ Quay Lại! 2

Chương 90. Giống cái nhỏ, tôi sẽ quay lại! 2 Chương 90. Giống cái nhỏ, tôi sẽ quay lại! 2

Trong nháy mắt Hòa Nhạc tỉnh táo trở lại, cô ta vội vàng nhìn cẩn thận xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình bên này thì mới bò dậy và ngồi xuống một bên.

May mắn, may mắn, không có ai chú ý đến tình hình bên này.

Lần này cô ta không dám gây ra động tĩnh gì nữa.

Bên cạnh đống lửa, không có ai chú ý đến khúc nhạc dạo ngắn ngủi này.

Sau khi Hòa Nhạc đi, Hoà Kim nói xin lỗi xong cũng rời đi. Hàn Lộ không hề để chuyện này trong lòng, dù sao thì người quá đáng cũng không phải là Hòa Kim.

Cô tranh thủ thời gian cầm cá qua cho Dương Sí, đều tại con cá này chọc họa.

“Cẩn thận có xương đó.”

Dương Sí nhận lấy con cá, ngẩn người hồi lâu cũng không há miệng ăn.

Không biết tại sao chỉ cần qua bàn tay của giống cái nhỏ thì thứ gì cũng trở nên thơm ngon lạ thường. Con cá này cũng vậy, chưa kịp ăn đã ngửi thấy mùi thơm mê người, so với những con cá mà anh từng ăn trước đây, quả thực chính là một cái trên trời một cái dưới đất.

Đáng tiếc thay, ngày mai cả đội ngũ phải lên đường rồi, rời khỏi nơi này, anh sẽ không được ăn loại cá thơm như thế này nữa.

Bây giờ mảnh đất mà bộ tộc anh sinh sống vẫn còn ở trong núi rừng, khắp nơi đều là lá rụng, nếu thật sự nhóm lửa, chỉ cần gió mạnh một chút liền có thể gây ra cháy rừng. Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ mất cảnh giác như thế.

So với sự an toàn của người trong tộc thì ăn ngon hay không cũng không quan trọng.

“Sao anh lại không ăn?”

“A? Ăn chứ, tôi ăn ngay bây giờ.”

Dương Sí cầm cá nướng hung hăng cắn một ngụm, hương vị hoàn toàn khác với đồ ăn sống, càng nhai càng thỏa mãn.

Tuy rằng cá nướng không ngon bằng cua, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu!

Trong lòng Dương Sí đột nhiên lại nảy ra ý nghĩ chuyển vùng đất định cư của tộc Bạch Hổ sang đây.

Nhưng anh vẫn phải hỏi rõ một số chuyện mới được.

“Tiểu Lộ... tôi muốn hỏi một chút, hôm nay, những con ngao biển do Hợp Khương đào được và cua do cô bắt được ấy, ở nơi này có rất nhiều sao?”

Một vùng đất để bộ tộc sinh sống đúng nghĩa, nguồn nước nhất định phải có, tiếp đến là đồ ăn. Nếu trải qua một trận cháy rừng khác, số lượng con mồi trên núi chắc chắn sẽ trở nên khan hiếm, trước đó người trong tộc đã bị cơn đói dày vò suốt hai năm rồi mới chậm rãi hồi phục trở lại.

Nếu như nơi này còn có thứ khác có thể ăn được, có lẽ không cần phải lo lắng về vấn đề thức ăn khi chuyển đến nơi này sinh sống nữa. Người trong tộc cũng có thể sống sót nhiều hơn.

Sự mong đợi trong lời nói của Dương Sí được thể hiện quá mức rõ ràng, Hàn Lộ gần như ngay lập tức đoán được hàm ý của câu hỏi này.

Bọn họ muốn chuyển chỗ ở sang vùng đất khác sao?!

Hợp Khương từng nói vụ cháy rừng trước đó vừa trôi qua không bao lâu, vùng đất mà bọn họ đang sống chỉ là tạm thời, chờ tìm được vùng đất thích hợp sẽ chuyển đi.

Dương Sí rõ ràng đã động tâm với nơi này rồi...

Niềm vui trong lòng Hàn Lộ gần như không thể kìm chế được. Cô kéo Dương Sí đứng lên tảng đá, chỉ tay về phía biển lớn đang lấp lánh ánh huỳnh quang và cười nói: “Tất nhiên là có rất nhiều! Anh hãy nhìn vùng biển trước mặt mình đi, nó còn rộng lớn hơn so với tưởng tượng của anh, số lượng sinh vật biển sống trong đó cũng nhiều hơn so với anh nghĩ. Mỗi ngày có hai lần thủy triều lên xuống, mỗi lần đều mang đến vô số hải sản. Chỉ cần anh làm việc chăm chỉ, muốn lấp đầy bụng là chuyện không khó.”

Đừng nói là chỉ nuôi sống một cái tộc Bạch Hổ của anh, cho dù có đến thêm hai bộ tộc nữa, chỉ cần mọi người cần cù chăm chỉ thì sẽ không có ai bị chết đói.

Nghe được lời nói của Hàn Lộ, hai mắt của Dương Sí sáng rỡ đến kinh người. “Vậy có thể nuôi sống một nửa số người trong bộ tộc không?”

Hàn Lộ gật đầu một cách chắc chắn.

“Được chứ! Nếu như các anh thật sự muốn dời vùng đất của mình đến đây sinh sống, đến lúc đó tôi sẽ dạy mấy giống cái trong tộc cách đánh bắt hải sản, không chỉ có thể nuôi sống bản thân mà còn có thể dự trữ lương thực.”

Dương Sí động tâm rồi.

Nhưng anh không thể mở miệng đáp ứng ngay được, anh còn phải trở về bàn bạc chuyện này với tộc trưởng và đại vu. Hơn nữa, cho dù quyết định chuyển đến đây thật, cũng phải phái người đến đây thăm dò kỹ càng mới được.

Hiện tại không được, tầm nửa tháng nữa con hổ của Hòa Nhạc sẽ sinh, bọn họ phải trở về trong tộc.

“Tôi biết rồi...”

Buổi sáng sớm ngày hôm sau, đội ngũ của Dương Sí thu thập đồ đạc đơn giản rồi xuất phát.

Hàn Lộ cũng biết là Dương Sí không thể trực tiếp làm chủ chuyện chuyển vùng đất sinh sống của bộ tộc đến đây, nhất định là anh phải quay về bàn bạc với mấy người tộc trưởng. Vì vậy cô không hề cảm thấy thất vọng.

Bình Luận (0)
Comment