Sau khi cô tặng cho Hợp Khương tất cả những thứ mà mình tích trữ, chờ bọn họ vừa đi, Hàn Lộ liền tranh thủ thời gian thủy triều rút xuống bơi đến hòn đảo mà cô đã nhìn trúng trước đó.
Khi thủy triều rút xuống, vùng nước phía trước hòn đảo đó và đảo nhỏ mà cô đã đến lúc trước cũng chỉ cao đến thắt lưng, cô gần như không cần phí chút sức lực nào đã có thể dễ dàng lên đảo.
Hòn đảo này thật lớn, Hàn Lộ tính toán một chút, nếu muốn đi hết một vòng quanh hòn đảo này, thời gian mà cô cần ít nhất là ba ngày.
Cô nhìn lướt qua bãi cát trước mắt, trông không khác gì bãi biển bình thường, nhưng thảm thực vật cách đó không xa quả thật rất phong phú. Có lẽ trên đảo còn có trái cây khác nữa.
Nếu như có cây dừa thì tốt quá.
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy khát không chịu nổi rồi.
Hàn Lộ nằm bò trên bờ biển và uống liền mấy ngụm nước, sau đó mới đi loanh quanh hòn đảo với dáng vẻ hứng thú bừng bừng.
Mà nhóm người Dương Sí lúc này đã đi qua nửa ngọn núi. Trên đường đi không gặp bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng con hổ của Hòa Nhạc lại di chuyển càng ngày càng chậm.
Để không làm chậm tiến độ của cả đội, Hòa Kim đã thương lượng với A Chân, nhờ con hổ của cô ấy chở em gái của anh ta đi một đoạn, để con hổ của Hòa Nhạc có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng dù vậy, lão hổ của Hòa Nhạc vẫn đi không nổi nữa.
Nó nằm bên dòng suối không chịu đi tiếp, suy yếu mà lại nóng nảy.
“Nó sắp sinh hổ con rồi!”
Con hổ của A Mạn đã sinh con hai lần nên cô ấy có kinh nghiệm, ngay lập tức cô ấy bảo mấy người đàn ông tránh ra xa một chút.
Lúc hổ mẹ của tộc Bạch Hổ sinh con, nó cần có chủ nhân ở bên cạnh giúp đỡ, nếu không sẽ không sinh được.
Mấy người đàn ông cũng biết chuyện này, bọn họ vội vàng sải bước lớn rời đi.
Hòa Nhạc hoàn toàn choáng váng.
“Tôi phải giúp đỡ như thế nào?”
“Cô không cần làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh và xoa bụng nó là được.”
Hòa Nhạc đang muốn từ chối thì nghe thấy A Mạn nói thầm một tiếng.
“Không phải nửa tháng nữa mới sinh sao? Sao lại đột ngột thế này nhỉ?”
Cô ta lập tức nhớ đến cảnh mình ngã nhào lên bụng hổ vào tối hôm qua, chột dạ không chịu nổi liền ậm ờ mấy tiếng.
A Mạn lại dặn dò một số chuyện cần chú ý khi hổ sinh con, dặn dò xong thì cũng tránh đi chỗ khác. Khi hổ cái sinh con, khứu giác của nó sẽ mẫn cảm hơn so với bình thường, nó không cho phép nơi mình sinh nở có sự tồn tại của người khác.
Vừa mới bắt đầu, Hòa Nhạc còn xoa bụng con hổ theo lời dặn của A Mạn, nhưng sau một thời gian dài mà nó vẫn chưa sinh, Hòa Nhạc liền mất hết kiên nhẫn. Cô ta kéo theo cái chân bệnh tật ngồi xuống bên cạnh và lạnh lùng nhìn nó.
Con hổ vốn đã sinh sản không thuận lợi, lại không có chủ nhân ở bên cạnh an ủi, quá trình sinh nở càng diễn ra khó khăn hơn. Qua thật lâu, nó mới sinh ra hai con hổ nhỏ hơi thở thoi thóp.
Lúc nhìn thấy hai con hổ con, Hòa Nhạc hiếm khi cảm thấy vui mừng như vậy. Mỗi lần sinh sản, một con hổ cái của tộc Bạch Hổ hầu như luôn chỉ sinh một con, rất hiếm khi thấy hổ sinh một cặp.
Ở trong tộc Bạch Hổ, một con hổ cái có thể sinh ra một cặp hổ con đồng nghĩa với việc nó được thần thú che chở, và chủ nhân của nó tất nhiên cũng nhận được sự che chở của thần thú.
Hòa Nhạc vui đến mức không kịp nhìn tình trạng của hổ con đã muốn gọi bọn Dương Sí đến đây nhìn. Ngay khi cô ta đang muốn mở miệng gọi người, một tiếng gầm đau đớn truyền đến từ phía sau.
Với tư cách là chủ nhân của con hổ, Hoà Nhạc đương nhiên nghe hiểu tiếng gầm đó có nghĩa là gì. Hổ mẹ đang khóc tang đứa con của nó...
Con hổ con!!
Lông mày, mí mắt và cả trái tim trong lồng ngực của Hòa Nhạc đều nhảy dựng lên. Nếu một con hổ bị chết, đó là điềm không may mắn.
Cô ta lập tức ngồi xổm xuống, lật hai con hổ ra kiểm tra một chút.
Trong lòng cô ta lập tức lạnh lẽo.
Hai con hổ con, một con thì hơi thở yếu ớt, một con đã không còn thở nữa.
Gần như không cần suy nghĩ, Hòa Nhạc lập tức ôm con hổ con đã chết lên và rời đi, đi được một đoạn liền trực tiếp ném nó vào trong nước, cô ta đứng nhìn nó bị dòng nước cuốn đi xa rồi mới quay trở lại.
Cô ta mới đi được hai bước đã thấy sau lưng phát lạnh, vừa ngẩng đầu lên thì hồn vía suýt bay mất.
Con hổ từng nhìn cô ta với đôi mắt tràn đầy yêu thích, giờ phút này máu me đầy người, nó đang từng bước từng bước đi về phía cô ta, đôi mắt lạnh lẽo đến cực điểm.